
hầm tên, cô lại thấy
vô cũng nhức nhối.
Nhưng
quả thật cô chẳng thể tìm được cái cớ nào, lại ngại chất vấn chuyện này nên
đành tấm tức theo anh về nhà.
Làm như
vô tình, tối đến Tô Nhất Minh thở dài đánh thượt, “Tuổi tác không tha một ai.
Bây giờ trí nhớ rõ ràng chẳng bằng lúc trước rồi. Hôm nay anh lại gọi nhầm tên
một đối tác quan trọng. Rõ ràng là đối tác làm ăn nhiều năm rồi. Có lẽ gần đây
anh quá mệt mỏi chăng?”
Thì ra
anh đã ý thức được sai lầm của mình! Vậy mà cứ giả câm giả điếc làm như không
có chuyện gì xảy ra!
“Tô
Nhất Minh, anh đúng là một con cáo già!”Trình Vũ Phi cuối cùng cũng tức tối
nguyền rủa, véo anh một cái, tâm trạng bỗng dưng nhẹ tênh.
Đã từng
tuổi này rồi, ai lại không có quá khứ cơ chứ! Anh nói đúng, những chuyện quá
khứ không đáng để truy cứu, quan trọng là tương lai của hai người, không ai có
thể can dự vào được… Bất kể là Tiểu Mộc, Tiểu Kim hay Tiểu Hỏa gì gì đi chăng
nữa…
Tô Nhất
Minh mỉm cười ôm lấy cô, “Hôm nay cuối cùng cũng được ngủ ngon giấc rồi. Mấy
ngày qua chẳng lúc nào được thanh thản, em không có ở đây anh nhớ em lắm, sắp
tương tư thành bệnh rồi.”
“Lại
lừa người ta.”
“Anh
đâu có lừa em. Vũ Phi… Anh thật sự rất nhớ em. Sau này em đừng giống như vậy
nữa nhé, có chút chuyện nhỏ mà nổi giận như thế. Chuyện trước đây đều là quá
khứ rồi, bây giờ anh chỉ có mình em, sau này anh chị yêu chiều mình em thôi,
ngoan ngoãn nghe lời em, được chưa?”
Trình
Vũ Phi cười, lời của người này có thể tin được không nhỉ? Thôi kệ… anh ấy nói
chơi thì mình cũng nghe chơi vậy. Cô không ngăn được lòng mình chủ động ôm lấy
anh, cảm giác thật ngọt ngào.
Gã lưu
manh toàn thắng trở về nên lòng vô cùng tự mãn. Khi thức dậy vào ngày hôm sau,
anh phát hiện mình bị sốt, mừng rỡ kêu toáng bác sĩ nhân dân dậy, kéo tay cô sờ
khắp người mình để chứng minh rằng mình không nói dối. Thật sự anh đã tương tư
thành bệnh rồi, đồng thời cũng muốn vuốt ve cơ thể đang lên cơn khát của mình.
Trình
Vũ Phi nhìn gã lưu manh đang vui sướng, dở khóc dở cười. “Tô Nhất Minh, phải
chú ý hình tượng của mình chứ. Chỉ có trẻ con bị bệnh mới vui mừng như vậy, vì
có thể vòi vĩnh người lớn mua đồ chơi mà mình thích.”
Tô Nhất
Minh gàn bướng, “Anh không có vòi vĩnh em, anh có tiền mua đồ chơi mà. Hơn nữa
anh sẽ hết sốt nhanh thôi, đến tối là khỏe ngay ấy mà.”
Nhưng
lần này anh khoác lác rồi, mấy ngày liền vẫn không hạ sốt, ảnh hưởng nghiêm
trọng đến tinh thần và cảm giác thèm ăn của anh. Lúc đầu anh còn cố làm việc,
nhưng rất nhanh sau đó chỉ có thể nằm trên giường thở khò khè. Trình vũ Phi kê
cho anh mấy loại thuốc liền. Tô Nhất Minh nhìn bề ngoài mạnh mẽ nhưng thực chất
trong lòng rất yếu đuối, sợ chết, nên ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ ngày uống ba
lần thuốc không quên bữa nào.
Dù gì
cũng còn trẻ, Giang Tiểu Tây hồi phục đến đáng ngạc nhiên, ai cũng vui mừng.
Trong không khí vui vẻ đó, Trình Vũ Phi nhận được điện thoại của Tô Nhất Minh,
gã lưu manh rõ ràng đang rất tủi thân, thều thào nói, “Vũ Phi, có phải em đang
trả thù anh không? Em cho anh uống thuốc gì thế? Bây giờ toàn thân anh nổi mẩn
đỏ, bác sĩ nói dị ứng với thuốc. Anh bây giờ rất khó coi, còn dám đi gặp ai
nữa.”
Trình
Vũ Phi lo lắng, “Mẩn đỏ? Có ngứa không?”
“Không
ngứa.” Tô Nhất Minh bị sốt hành nên hồ đồ, hồi lâu mới có phản ứng.
“Anh
đang ở đâu? Em đến đó xem xem. Anh đừng uống thuốc nữa.” Giọng Trình Vũ Phi lo
lắng.
Tô Nhất
Minh lại thộ mặt hồi lâu rồi mới đọc địa chỉ cho cô.
Đó là
một bệnh viện lớn gần khu nhà của Tô Nhất Minh, anh có quen một người bạn làm
bác sĩ ở đó. Tô Nhất Minh đứng ngồi không yên trong phòng khám sang trọng, đẹp
đẽ đợi cô bác sĩ bảo bối của anh đến. Anh chắc mẩm một trăm phần trăm rằng cô
nhất định sẽ hộc tốc chạy đến đây dọa anh. Thật ra anh đã hoàn toàn không còn
tin tưởng vị bác sĩ ở nhà nữa, nhưng mỗi lần cô đưa ra kết luận gì đó thì y như
rằng khiến người khác được một phen toát mồ hôi hột, khiến người ta không thể
không… tin vào kết luận của cô.
Nhìn
thấy Trình Vũ Phi hớt hơ hớt hải chạy đến Tô Nhất Minh có tật giật mình chế
giễu cô, “Bác sĩ Trình em đừng nói là anh bị lở mồm long móng nhé?”
Trình
Vũ Phi không chút do dự tạt gáo nước lạnh lên người anh, “Tuy anh đã tự thừa
nhận mình là gia súc nhưng em lại không phải là bác sĩ thú y nên thật sự không
biết bệnh lở mồm long móng có những triệu chứng gì. Nhưng nhìn anh thế này, em
nghi ngờ là anh bị bệnh truyền nhiễm.”
Không
đợi Tô Nhất Minh sợ chết khiếp, cô thô lỗ dùng ngón tay nhấc cằm anh lên, điệu
bộ giống hệt một tên lưu manh. Tô Nhất Minh giống như con tôm luộc, mày mũi đỏ
rần, mẩn đỏ nổi khắp người.
“Há
miệngg ra!” Trình Vũ Phi ra lệnh.
Tô Nhất
Minh rất không hài lòng với thái độ thô lỗ của cô, đằng hắng một tiếng rồi
không thèm để ý đến cô. Bác sĩ Trình không hề thấy phật lòng, lấy Trên bàn dụng
cụ đè lưỡi, rồi thô bạo tách miệng anh ra.
Tô Nhất
Minh kêu lên thảm thiết, “Bác sĩ! Nhẹ tay chút đi! Tưởng mình là bác sĩ thú y
chắc! Cái lưỡi quý giá nhất của anh đấy! Gỡ xương, nói chuyện, hôn đ