
mỏi, tiều tụy, người
đờ đẫn như khúc gỗ, hai mắt sưng đỏ, chứng tỏ cô đã khóc nhiều. Trong khoảnh
khắc đó, Tô Nhất Minh cảm thấy như có ai quất roi vào người mình, đau xót đến
co rúm người lại. Anh vứt bỏ gấu bông sang một bên, ôm ghì lấy cô.
“Sao
vậy cưng? Anh sai rồi, anh không tốt. Lẽ ra hôm qua anh nên ngăn em đến gặp cô
ấy, rõ ràng biết em chắc chắn sẽ không vui… Cưng à, cô ấy chỉ là người phụ nữ
trước đây của anh, anh xin thề Tiểu Mục đã là quá khứ. Nhiều năm rồi anh không
hề gặp cô ấy, sau này cũng sẽ không gặp. Đừng đau lòng, đừng tức giận nữa nhé,
không đáng mà. Anh xót xa lắm…”
Trình
Vũ Phi từ từ đấy anh ra, giọng nhẹ như gió thoáng, “Sao anh không đi làm? Có
chuyện à? Tiểu Mục đã không còn nguy hiểm nữa đúng không?”
Tô Nhất
Minh lại ôm cô vào lòng, “Tất nhiên có chuyên rồi, chuyện lớn. Bảo bối của anh
không về nhà, cô ấy giận anh… Đó không phải là chuyện lớn sao? Cưng ơi… hôm qua
em ở đâu? Anh lo chết đi được.”
Trình
Vũ Phi lại đẩy anh ra, “Nơi công cộng anh phải chú ý chứ. Bệnh suyễn của Giang
Tiểu Tây phát tác, phải nằm phòng theo dõi đặc biệt, tình hình không ổn định nên
em ở lại chăm cô ấy một đêm.”
Giang
Tiểu Tây? Tô Nhất Minh cảnh giác tai dựng đứng lên, cái tên này nghe quen quen,
nhưng lại không nhớ ra là ai. Là đàn ông? Theo lý mà nói bác sĩ khoa ngoại
trong câu chuyện kia không thể nào có cái tên ảo lả như thế được.
“Là
bệnh nhân của em à? Bệnh viện này thật chẳng có tình người, bắt em thức trắng
mấy đêm liền làm việc không về nhà ư? Vi phạm luật lao động, công ty tư nhân
của anh mà còn không dám đối xử với nhân viên như vậy. Phải kiện thôi!”
Trình
Vũ Phi nhìn anh như người ngoài hành tinh hồi lâu rồi mới nói, “Em tình nguyện
mà. Anh còn việc gì không? Không còn thì em vào phòng chăm sóc đặc biết đây.”
Tô Nhất
Minh lấy chiếc điện thoại của cô ra, “Cưng à, điện thoại của em để quên ở nhà,
hết pin rồi. Đúng là đểnh đoảng. Anh đã sạc pin giúp em rồi. Ấy… Giang Tiểu Tây
có phải anh ta lái … BMW?” Chẳng lẽ Giang Tiểu Tây lại là anh chàng bệnh nhân
đẹp trai đi chiếc BMW đó sao?
“Tiểu
Tây không có xe… Ấy? Cô ấy [1'> gọi cho
em này! Cô ấy lại gọi điện thoại cho em đấy…
đều do em không tốt…” Trình Vũ Phi lầm bầm một mình, nước mắt rơi lã chã.
[1'> Trong tiếng Trung
ngôi thứ ba phát âm giống nhau cho nên Tô Nhất Minh thì nghĩ là “anh ta”,
còn Trình Vũ Phi lại gọi là “cô ấy”.
“…” Tô
Nhất Minh cảm thấy sự tình có vẻ nghiêm trọng không dám nói gì nữa, tay chân
lóng ngóng nhặt bó gấu bông đáng yêu lên, đưa cho Trình Vũ Phi.
Trình
Vũ Phi đưa tay đón lấy những chú gấu bông đáng yêu, nước mắt càng tuôn nhiều
hơn, Tô Nhất Minh rối như tơ vò, không hiểu sao một người lúc nào cũng mạnh mẽ
kiên cường như cô lúc này lại yếu đuối đến vậy, mà hình như lại không phải là
vì mình.
Trình
Vũ Phi đón taxi đến thẳng bệnh viện, vô cùng đau khổ. Tô Nhất Minh trong mơ đã
mấy lần gọi tên Tiêu Mục, trước đây cô không hiểu hai chữ đó có nghĩa gì, nhưng
giờ cô đã biết Tiểu Mục là một người phụ nữ đã kết hôn nhưng vẫn còn vương vấn
tình cũ với Tô Nhất Minh. Điều này làm cô tức giận, và nghi ngờ luôn cả Tô Nhất
Minh. Nhưng rốt cuộc cô vẫn là người lí trí, không muốn mình biến thành nhân
vật nữ chính yếu đuối trong các bộ Phim tình cảm sướt mướt, chỉ vì một chút
hiểu lầm mà đòi sống đòi chết. Cô muốn bình tĩnh lại trước đã, buổi tổi nghe Tô
Nhất Minh giải thích sau.
Nhưng
tin dữ hơn đang chờ đợi cô. Lúc cô đi ngang qua phòng chăm sóc đặc biệt thì
phát hiện ra tất cả cốt cán của khoa mình đều ở đó. Có bệnh nhân đặc biệt ư? Cô
cảm thấy kỳ lạ, cô thấy sư huynh Ngô Chấn Phong cũng ở trong đó bèn hỏi anh đã
xảy ra chuyện gì.
Sư
huynh rõ ràng do dự một lát rồi mới nói với giọng trĩu nặng, “Sư muội, bệnh
suyễn của Tiểu Tây phát tác, nặng lắm, đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi. Hôm
qua bọn anh gọi cho em nhiều lắm nhưng em không nghe máy.”
Trình
Vũ Phi lục tung túi xách, không tìm thấy điện thoại, cõ lẽ đã để ở nhà Tô Nhất
Minh rồi. Giang Tiểu Tây bị suyễn, hơn nữa đã bắt đầu trở nặng, điều này cô
biết. “Điện thoại bỏ quên ở nhà rồi… em vào xem sao.” Cô vừa nói vừa bước vào
phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng bị Ngô Chấn Phong giữ lại.
“Sư
muội, bệnh của Tiểu Tây, lần này rất nặng, lại đưa vào hơi trễ, có lúc tim
ngưng đập, đã thông ống thở cho cô ấy. Em… phải chuẩn bị trước tâm lý đó.”
“…”
Trình Vũ Phi bàng hoàng xông vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn thấy bệnh nhân
nữ đang phải thở bằng máy. Là Tiểu Tây ư? Cô nhìn bảng tên treo ở đầu giường mà
không tin nổi vào mắt mình, chính là cô ấy! Hoàn toàn không nhận ra hình dáng
thường ngày của cô ấy nữa. Cô ấy đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, mắt nhắm
nghiền, mặt phù lên như quả bóng.
Trình
Vũ Phi đưa tay nhè nhẹ bẹo má Tiểu Tây, chẳng khác
gì vo một cục tuyết, một tiếng nói văng vẳng từ xa vọng đến, “Sao lại ra nông
nỗi nây? Tại sao da lại phù hết lên thế này?” Tiểu Tây sẽ chết ư? Nỗi hoảng
loạn và sợ hãi trào dâng, có cái gì đó mằn mặn ươn ướt đang lăn dài trên má.
“Vũ
Phi, bình tĩnh lại đi. Tiểu