
không còn quan hệ gì nữa. Dù gì đi nữa, bọn anh cũng từng ở bên
nhau, lần này cô ấy gặp khó khăn, anh…”
Trình
Vũ Phi thờ ơ gật đầu, “Em hiểu mà. Tình cũ khó quên, nếu là em… cũng sẽ không
bỏ mặc được.”
Tô Nhất
Minh lập tức nhớ đến bác sĩ khoa ngoại trong câu chuyện lần trước, một nỗi chua
xót dâng trào trong lòng, nghẹn ứ nơi lồng ngực cơ hồ không thể thốt lên lời.
Hồi lâu mới hậm hực bước lên xe, “Vũ Phi, anh phát hiện em có lúc thật đáng
ghét!”
Trình
Vũ Phi chầm chậm quay người đi về phía cổng bệnh viện, “Đúng vậy. Em cũng có
lúc thấy mình thật đáng ghét. Em hy vọng mình cũng có thể giống những người phụ
nữ khác, có thể bù lu bù loa ghen tuông. Hoặc là, giống như một số phụ nữ tỉnh
bơ như không, thoải mái với người đàn ông của mình, đồng thời cũng thoải mái
với chính mình. Nhưng em lại không làm được, em luôn khó coi như vậy đấy! Đây
thực sự là nỗi đau khổ lớn nhất trên đời.”
Tô Nhất
Minh thần người ra, lúc sực tỉnh đuổi theo cô thì chỉ còn nhìn thấy bóng của cô
đã bước lên một chiếc taxi. Anh quay về phòng cấp cứu, ngồi trước cửa châm một
điếu thuốc. Chuyện đã qua như sương khói, lờn vờn bay về rồi lại nhanh chóng bị
gió thổi đi.
Lục Dã
Bình chạy như bay đến tìm anh, “Nhất Minh! Tiểu Mục tỉnh rồi, tôi gọi bác sĩ đến
khám rồi, bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch rồi! Cô ấy muốn gặp cậu…”
Tô Nhất
Minh dập tắt điếu thuốc, dụi dụi đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi, “Tôi vừa nhớ lại
chuyện trước đây giữa tôi và Tiểu Mục. Hơn một năm sướng khổ có nhau, tưởng là
khắc cốt ghi tâm, vậy mà có nhiều chi tiết tôi đã không còn nhớ rõ nữa. Nhiều
năm rồi không gặp cô ấy, bây giờ… chi bằng thôi vậy. Cậu nói với cô ấy một
tiếng, chuyện đã qua rồi, hãy sống tốt với thực tại. Cậu cũng liên hệ với người
nhà cô ấy đi, cô ấy khỏe lại có lẽ phải đi khám bác sĩ tâm lý. Bây giờ xã hội
cạnh tranh khốc liệt, con người đều rất yếu đuối, đừng để mắc bệnh trầm cảm,
giống như Trương Quốc Vinh thì khổ…”
Rời
khỏi bệnh viện, Tô Nhất Minh đi thẳng đến công ty. Vẫn còn sớm, tòa nhà vắng
vẻ, lác đác chỉ có vài người, Tô Nhất Minh vào ăn sáng ở quán cà phê tầng dưới.
Anh là người tôn sùng chủ nghĩa đơn giản, lại vô cũng bận rộn nên ăn uống rất
xuề xòa. Trước đây hầu như sáng nào anh cũng ghé quán này ăn bữa sáng đạm bạc,
nếu anh dậy đủ sớm và cần ăn sáng. Nhưng từ khi Trình Vũ Phi đến ở cùng, rất
lâu rồi anh không ghé quán. Bác sĩ rất coi trọng bữa sáng, cũng rất dụng công,
nên sáng nào anh cũng được ăn rất thịnh soạn.
Trong
quán đang xay cà phê, mùi thơm tỏa ra khắp quán, còn thơm hơn cả cà phê trong
tách của mình. Tô Nhất Minh nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, những lấn cấn
trong lòng cũng được hóa giải, Trình Vũ Phi đang ghen, đến tên ngốc cũng nhận
ra. Anh cảm thấy cô đang chuyện bé xé ra to, nhưng dù gì mình cũng là đàn ông,
không giống chồng của Tiểu Mục, có bực tức thế nào cũng không thể đối xử tệ bạc
với người phụ nữ của mình. Hơn nữa… sống với nhau thời gian dài, anh đã quen
với sự có mặt của cô, không thể vì sự hiểu lầm bé xíu này mà đánh mất cô.
Tô Nhất
Minh cầm điện thoại lên gọi cho Trình Vũ Phi. Nhưng cô không nghe máy. Bận rộn
suốt cả ngày, anh vừa ngơi tay là lại gọi cho Trình Vũ Phi, lúc đầu cô không
nghe máy, sau đó thì dứt khoát tắt máy. Tô Nhất Minh rối bời, anh biết Trình Vũ
Phi đang tức giận, nhưng anh không hiểu nổi sao cô lại giận như vậy.
Thở một
hơi dài thượt, anh bảo thư ký đi mua quà, rồi về nhà.
Trình
Vũ Phi không về, chị giúp việc đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Tô Nhất Minh đặt gói
quà xuống, đó là hai mươi chú gấu con vô cùng đáng yêu cột lại như một bó hoa,
trên tay mỗi chú cầm một viên sôcôla Ferrero, loại sôcôla mà Trình Vũ Phi thích
ăn nhất. Những chú gấu con hiếu kỳ ngẩng đầu lên, mở to cặp mắt tròn xoe nhìn
căn nhà trống không, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ với những ánh đèn nhấp nháy đủ
màu sắc.
Tô Nhất
Minh lại gọi điện thoại, vẫn khóa máy, anh lại nhắn một tin ướt át, nhưng chẳng
nhận được bất kì hồi âm nào. Đêm đó Trình Vũ Phi không về nhà, Tô Nhất Minh
trằn trọc cả đêm không ngủ được, buổi sáng khi thức dậy anh thấy mình như chẳng
còn chút sức lực nào.
Lúc đi
làm anh mới nhìn thấy điện thoại của cô để trên kệ, đã hết pin rồi. Chiếc điện
thoại nằm im lìm một chỗ khiến anh thấy xót xa. Tô Nhất Minh cảm thấy mình thật
đàn bà, chỉ là một chiếc điện thoại thôi sao anh lại đau lòng đến vậy? Anh nghĩ
đêm hôm qua Trình Vũ Phi vội vàng đi theo anh, không mang theo điện thoại, sau
đó lại đi thẳng đến bệnh viện, chẳng trách lúc đầu, mình gọi thì không ai nghe
máy sau lại khóa máy luôn.
Anh bất
giác vui mừng, vậy là có lí do đi tìm cô rồi. Anh giúp cô sạc pin điện thoại,
phát hiện có mấy chục cuộc gọi nhỡ, trong đó một nửa là của mình, còn một nửa…
Anh quyết định lát nữa gặp cô sẽ chất vấn, ai mà nửa đêm nửa hôm lại gọi cho cô
nhiều như thế.
Tô Nhất
Minh vui vẻ ôm bó gấu bông xuất hiện tại khoa cấp cứu, Trình Vũ Phi không có ở
văn phòng, không khí trong khoa có gì đó nặng nề.
Một
người giúp anh đi gọi Trình Vũ Phi, trông cô có vẻ rất mệt