
say giấc, kéo Lục Dã Bình ra khỏi
phòng bệnh, “Nói bậy. Tuyệt đối không thể nào. Chắc chắn là cậu đã để lộ ra.”
“Vớ
vẩn! Cậu bậy ra cả một đống, còn đổ thừa của người khác à?” Lục Dã Bình cuối
cùng cũng trở về với bản chất thật của mình.
“…” Tô
Nhất Minh tức xì khói, thoáng thấy Trình Vũ Phi cầm bịch thuốc đi vào phòng
Tiểu Mục, trong đầu bỗng nhớ đến lời bác sĩ Tiểu Hà kể câu chuyện khủng bố
người thứ ba uống thuốc tự tử, lại gặp ngay phải người thứ hai là bác sĩ đang
trực ban, tự dưng thấy lạnh sống lưng.
“Vũ
Phi… để anh để anh, em về nghỉ đi, đừng để mệt quá sinh bệnh đấy.” Tô Nhất Minh
đi nhanh hơn một bước, giằng lấy bịch thuốc trên tay cô.
Trình
Vũ Phi ngẩn ra rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo. “Em vừa đề nghị bác sĩ cho
thêm ít thuốc. Giới bác sĩ thật nhỏ bé, vừa nãy trò chuyện mới phát hiện ra em
đã từng gặp bác sĩ đó trong một lớp học nghiệp vụ nào đó. Anh ta hứa sẽ chăm
sóc đặc biệt cho Tiểu Mục …”
Đề nghị
bác sĩ kê thêm thuốc? Tô Nhất Minh lo sợ gật gật đầu, lo liệu Trình Vũ Phi
xong, bèn cầm bịch thuốc âm thầm đến phòng khám. Bác sĩ trực là đàn ông, chiếc
mũ bác sĩ đội lệch khiến anh ta nhìn không lương thiện cho lắm.
Tô Nhất
Minh ngọt ngào, Bác sĩ… Tôi là người nhà của Viên Mục. Bác sĩ vừa kê thêm một
số thuốc cho cô ấy phải không ạ? Những thuốc đó có tác dụng gì?”
Vị bác
sĩ nọ thờ ơ liếc nhìn anh một cái, “Tác dụng? Tất nhiên là có tác dụng, nhưng
không thể nói rõ cho anh được! Đem truyền cho bệnh nhân là được rồi!”
Tô Nhất
Minh cố kiềm chế, nở nụ cười lấy lòng, “Vậy… có tác dụng phụ không ạ?”
“Tác
dụng phụ? Có chứ! Đã là thuốc thì có ba phần độc, thuốc nào cũng có tác dụng
phụ hết. Uống nước nhiều quá còn bị chướng bụng mà chết cơ mà!”
“Thế…
có thể không dùng được không?” Tô Nhất Minh trong lòng rủa thầm tay bác sĩ này
trăm lần.
“Được,
tất nhiên là được. Anh qua đây kí tên vào, nhỡ có người kiện anh rắp tâm mưu
sát thì có bằng chứng rõ ràng đây.”
“…” Tô
Nhất Minh thất thểu đi ra ngoài, trong lòng nghĩ, bác sĩ đáng ghét! Nói toẹt ra
là thuốc này không uống không được sao?
Vừa
bước ra khỏi cửa thì anh thấy Trình Vũ Phi đang đứng ngoài hành lang. Cô cười
mà như không cười, nhìn thấy anh bèn giơ tay ra dí dí vào mũi anh.
“Em làm
gì vậy? Thoắt ẩn thoắt hiện.” Tô Nhất Minh có tật giật mình nên, công kích
trước.
“Chậc
chậc… trên mũi có gì thế? Toàn là bụi.” Trình Vũ Phi ra vẻ quan chăm chú quan
sát ngón tay mình, nở nụ cười vui mừng trên nỗi đau của người khác.
Tô Nhất
Minh hiểu cô đang chế diễu mình vừa bị người khác làm cho mất mặt, nên chỉ ậm
ừ, tỏ ra vô cũng tức tối.
Nhưng
Trình Vũ Phi vẫn tiếp tục giọng điệu cợt nhả, “Thật ra mấy thứ thuốc mà bác sĩ
kê thêm chẳng có tác dụng gì lớn, chỉ là thêm nước để chất độc nhanh chóng thải
ra qua đường tiểu. So với uống nước thì chẳng khác biệt là bao.”
“Thế…
anh có thể trực tiếp cho cô ấy uống được không? Như vậy an toàn hơn.” Tô Nhất
Minh mắt sáng rỡ.
“Được
chứ! Có điều em lo là sẽ có người kiện anh rắp tâm mưu sát! Tiểu Mục bây giờ
đầu óc lơ mơ, cho cô ấy uống có thể sẽ bị sặc, dẫn đến viêm phổi, thậm chí tắt
thở mà chết… “
“…” Tô
Nhất Minh tức nghẹn họng, hồi lâu mới rít qua kẽ răng, “Bác sĩ các người thật
đáng ghét! Sao không nói thẳng ngay từ đầu!”
Trình
Vũ Phi nhấn nhá, “Ừm. Tâm trạng của người nhà em có thể hiểu được. Vì sốt ruột
lo lắng lại không thể làm được gì nên thường vô duyên vô cớ nổi nóng với bác
sĩ.”
“…”
Người nhà? Chết rồi, những lời vừa nãy mình nói với vị bác sĩ nọ đã bị nghe
thấy hết? Tô Nhất Minh thông minh im bặt, ngoan ngoãn chạy đi lấy thuốc.
Trời
dần dần sáng hẳn. Trình Vũ Phi nhìn đồng hồ rồi nhìn hai người đàn ông cáo từ,
“Em phải đi làm rồi. Tiểu Mục sẽ chóng tỉnh lại thôi, vậy là không sao rồi. Nếu
như không tỉnh, hai anh phải báo cho em biết đấy, em sẽ sắp xếp để cô ấy chuyển
viện làm xét nghiệm máu.”
Tô Nhất
Minh tần ngẩn, “Để anh đưa em về.”
Trình
Vũ Phi cười nhạt, “Anh cứ ở lại chăm sóc cô ấy đi. Đợi cô ấy khỏe thì nên đưa
đến bác sĩ tâm lý, có lẽ là bị trầm cảm. Mùa xuân bệnh thần kinh rất hay phát
tác, rất nhiều người tự tử. Còn bị lên cơn điên nữa…”
Tô Nhất
Minh cảm thấy trong lời của vị bác sĩ nhân dân này luôn có gai nhọn, những lời nói
đầy thuật ngữ chuyên môn của cô nghe rất kín kẽ, nhưng không hiểu sao sự khó
chịu cứ trào lên, ứ nghẹn nơi lồng ngực, “Tiểu Mục không bị thần kinh, chỉ là
nhất thời cảm thấy bế tắc. Chồng cô ấy là đàn ông mà sao lại đối xử với người
phụ nữ của mình như vậy chứ.”
“Tinh
thần nhất thời mất cân bằng, đó cũng là một phạm trù của bệnh thần kinh. Không
cãi vã nhau thì không phải vợ chồng, con đã có thể đi mua xì dầu rồi mà còn cảm
tính như vậy. Nhất Minh, mấy tuổi anh biết mua xì dầu? Em còn nhớ lúc nhỏ lần đầu
tiên đi mua xì dầu, về nhà phát hiện một lớp dòi trăng trắng lúc nhúc phía
trên… bị mẹ mắng cho một trận.”
Mua xì
dầu? Chết rồi những lời ba hoa của Lục Dã Bình khi ấy cũng bị cô ấy nghe thấy
rồi. Tô Nhất Minh đằng hắng mấy tiếng, rồi mở cửa xe, “Vũ Phi… thực ra anh cùng
Tiểu Mục đã