Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh

Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326062

Bình chọn: 7.5.00/10/606 lượt.

ật có tấm lòng bồ tát, chẳng trách mà nước mắt nước mũi tèm lem…cẩn

thận đấy, cá chiên khét rồi đây”

Tô Nhất

Minh nói rồi ngúng nguẩy bỏ ra ngoài. Anh còn lâu mới tin những lời nguỵ biện của

Trình Vũ Phi. Dựa vào kinh ngiệm nhiều năm của anh, dựa vào đôi mắt thất thần

mọng nước của bác sĩ Trình vừa nãy, anh biết chắc chắn cô đang nghĩ đến một gã

đàn ông nào đấy. Và gã đàn ông đó, tất nhiên không phải mình. Trong bếp nhà

mình, nghe giọng nói ngọt ngào của mình lại đi nghĩ về gã đàn ông khác, lại còn

giả vờ thản nhiên như không bịa một câu chuyện cực kỳ vớ vẩn, Tô Nhất Minh cảm

thấy mất mặt, vì thế anh mới tức giận.

Khi

giám đốc Vương còn nằm trong bệnh viện J, anh đã làm quen với cô y tá đồng

hương. Vì có hứng thú với bác sĩ Trình, nên anh đã nghe ngóng được chút tình

hình của cô từ người đồng hương đó, lúc đó anh chỉ muốn xác nhận xem cô đã phải

là bông hoa đã có chủ chưa. Không ngờ cô y tá đồng hương đó lại hứng chí giới

thiệu một tràng dài, thì ra bác sĩ Trình cũng là nạn nhân của tin giật gân. Tô

Nhất Minh không câu nệ quá khứ của Trình Vũ Phi, cho nên chẳng quan tâm đặc

biệt, thế nhưng bây giờ, anh muốn gặp cái anh chàng bác sĩ khoa ngoại đó xem

anh ta có tài cán gì đặc biệt.

Tô Nhất

Minh kéo rèm cửa, rót chút rượu Whisky vào ly, cho vài viên đá vào. Anh sống

trên tầng cao nhất của toà nhà, phòng khách rộng rãi, của sổ kính từ sàn nhà

tới trần, quay mặt về hướng sông. Tô Nhất Minh là người đàn ông không chút khoe

khoang, nhưng đây cũng không phải là nơi anh muốn sống lâu dài. Thật ra tự đáy

lòng của anh vẫn thích cái cảm giác hơn người, nhưng anh sợ bị người khác ghen

ghét, đốkỵ mà ám toán lúc nào không hay biết. Bởi thế lúc chọn nhà, anh đã cố ý

chọn tầng cao nhất. Anh thích nhà ở vị trí cao như thế có thể phóng tầm mắt ra

xa, nhìn được toàn cảnh xung quanh. Đặc biệt là vào buổi tối, khi thành phố đã

lên đèn, những ánh điện đầy màu sắc làm không gian ban đêm trở nên lung linh,

rực rỡ, anh cảm thấy toàn bộ thành phố sáng rực ánh đèn này thuộc về anh.

Lúc

Trình Vũ Phi bê thức ăn lên phòng khách, Tô Nhất Minh đang ngồi trên sô pha

nhìn mông lung ngoài cửa số, vô thức lắc qua lắc lại ly rượu trên tay, mấy cục

đá va vào thành ly phát ra âm thanh lanh

canh vui tai.

“Ăn cơm

thôi”.

Tô Nhất

Minh vẫn không nhúch nhích mặc dù anh cảm thấy sự giận dỗi trong lòng mình đã

vơi đi nhiều.

Một

bóng dáng thon thả cao ráo men theo tường lướt qua, run run kéo rèm cửa lại,

che mất khung cảnh ban đêm mà Tô Nhất Minh thích ngắm nhất.

“Làm gì

thế?” Tô Nhất Minh hơi sẵng giọng một chút, anh lại lắc qua lắc lại ly rượu

trên tay, rồi lại cho thêm mấy cục đá vào, từ

tốn nhấp một ngụm nhỏ, rồi từ từ đặt ly xuống bàn. Anh không hề giả vờ nho nhã,

đó chỉ là thói quen. Giống như Lục Dã Bình, tửu phẩm của Tô Nhất Minh rất kém,

uống rượu nặng quá sẽ mất kiểm soát. Nhưng anh không thể bì tửu lượng của Lục

Dã Bình, tửu lượng của anh kém vô cùng, trong những buổi tiếp khách làm ăn, anh

luôn để trợ lý của mình uống thay, anh chỉ dám nhấp một ngụm rượu nhỏ ở nhà,

whisky cũng là khá nặng, anh liên tục phải cho thêm đá vào.

“Tôi sợ

độ cao!” Giọng Trình Vũ Phi có chút mất bình tĩnh.

“Sợ độ

cao?”

“Ừm…tôi

là củ khoai tây mà. Tôi thích bò rạp trên đất, cách mặt đất quá cao tôi sợ”.

“Sợ?”

Tô Nhất Minh ngẩng đầu lên, cái gì mà khoai tây với chả khoai lang.

“Sợ

không chạm được đất…”

Tô Nhất

Minh bất giác mỉm cười, những u ám trong lòng bỗng dưng tan biến

hết, khoai tây, thú vị đây, ha ha ha …

Ăn cơm

xong, Tô Nhất Minh vào bếp giúp Trình Vũ Phi dọn dẹp bãi chiến trường mà cô

bày ra, nhưng mục đích là cố bày bừa thêm vì muốn cô nán lại lâu hơn. Bác sĩ

Trình mặc gì sau lớp áo len mỏng? Tô Nhất Minh thầm đoán một cách gian giảo, âm

mưu đen tối chỉnh nhiệt độ gian bếp cao lên. Nhưng chỉ tiếc là chỉ có anh mồ

hôi mồ kê nhễ nhại, chẳng còn tâm trí đâu mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp sau làn áo len

ấy nữa.

Hơn

chín giờ tối, Tô Nhất Minh quyến luyến tiễn Trình Vũ Phi ra cửa. Ánh đèn thang

máy mơn trớn từng đường cong tuyệt đẹp trên người bác sĩ Trình, không gian có

chút mờ ảo. Tô Nhất Minh đứng sau lưng Trình Vũ Phi, với tay ấn nút bên cạnh

thang máy, rồi cứ để tay như thế không thu về. Vai Trình Vũ Phi ngay phía dưới

cánh tay anh, những lọn tóc của cô đung đưa quét ngang dưới cánh tay anh, khiến

anh có cảm giác nhột nhột, nhột đến tận tim…

Tô Nhất

Minh không đưa tay về mà từ từ cúi đầu xuống, ngắm chính xác đến môi Trình Vũ

Phi. Mặc dù một bên mắt vẫn còn thâm nhưng thị lực vẫn không có vấn đề gì, phán

đoán cự ly chắc chắn chính xác, anh nín thở, nhắm mắt lại, ngả người về phía

trước.

Cửa

thang máy mở ra mà không hề phát tín hiệu nào báo trước, Trình Vũ Phi bước vào

thang máy, quay người lại định cáo biệt Tô Nhất Minh, thì bỗng dưng nhìn thấy

anh, nhắm mát ngả người cụng đầu vào tuờng

phát ra tiếng binh. Cô kêu lên thất thanh, tay chân loạng choạng chặn lại cánh

cửa thang máy đang từ từ khép lại, nhảy bổ ra đỡ Tô Nhất Minh.

“Sao

thế? Sao thế? Anh vẫn ổn chứ?” Trong khoảnh khắc