
người đó, và nó thu hút
anh.
Cánh
tay Tô Nhất Minh vòng qua thân hình tuyệt đẹo của bác sĩ Trình, với tới máy
nước nóng. Những chuyện trong quá khứ bỗng chốc ùa về. Ngày đó khi mới lập
nghiệp anh sống trong một căn nhà nhỏ, phòng bếp chỉ có vài mét vuông, một
người đứng còn chật chội. Lúc đó anh có một người bạn gái ở ghép cùng nhà,
thường nấu ăn chung. Hai người đứng ở góc bếp chật chội, chỉ cần một cử động
nhẹ là đụng chạm da thịt, lúc đó tuổi trẻ bốc đồng, mỗi lần như vậy đều không
kiềm chế được. Thường thường cơm mới nấu được một nửa, hai người đã quấn lấy
nhau, đến lúc mây mưa qua đi, cơm cũng cháy thành than. Đó là giai đoạn vô cùng
khó khăn với anh. Có những lúc tất cả tài sản của Tô Nhất Minh cộng lại cũng
không được 20 tệ, nhưng đó là khoảng thời gian ngọt ngào, là lần anh yêu cuồng
nhiệt nhất.
Tô Nhất
Minh vòng tay qua người Trình Vũ Phi chỉnh nhiệt độ, âm thầm nhớ lại căn bếp
chật hẹp năm nào. Bây giờ gian bếp này thật quá rộng, rộng đến nỗi chẳng còn
hứng thú gì nữa đến nỗi anh không có cơ
hội làm một tên lưu manh.
“Ấy…
giám đốc Tô, muối để đâu vậy?”
Tô Nhất
Minh đổi góc độ với tay lấy ra lọ muối. Tiếp theo đến tương ớt, nước tương, dầu
mè, …Tô Nhất Minh với tay không biết bao nhiêu lần, đổi không biết bao nhiêu
góc độ, nhưng đều không đụng đến một sợi tóc nào của Trình Vũ Phi. Tất nhiên
anh chả cần đụng tới tóc cô, anh nuốn đụng dến vị trí khác cơ, nhưng bếp nhà
mình thật sự quá rộng.
Nhưng
trong những lần với tay mà chả làm ăn được gì ấy, Tô Nhất Minh rút ra kết luận
Trình Vũ Phi thật sự là thiên tài của thiên tài, chỉ cần một bữa cơm có thể
kích động trời đất. Gian bếp của anh bị bày la liệt đủ thứ chai lọ gia vị,
không khác gì một cái ổ heo, mặc dù thành phẩm cuối cùng chỉ là một bát mì
trứng với rau xanh bốc khói nghi ngút.
“Tôi
giúp anh đem bát mì ra bàn ăn nhé!” Trình Vũ Phi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
“Ấy…
không cần đâu, ăn ở đây được rồi. Tôi bỗng cảm thấy bếp nhà mình có hơi người
thật ấp áp biết bao”. Tô Nhất Minh lẩm bẩm, thật giống gia đình…Anh chợt nhớ
tới cha mẹ. Đã nhiều năm rồi anh chưa về nhà…
Tô Nhất
Minh có hai yêu cầu đối với phụ nữ: trên giường như một con điếm, ra đường như
một quý bà. Trước đây anh luôn chiếu theo hai yêu cầu này để tìm bạn gái. Từ
khi dọn đến sống ở đây, anh đã thay đổi mấy lần bạn gái nhưng không ai nấu cho
anh được một bữa cơm. Bởi vì không cần thiết. Người
giúp việc cho anh là một đầu bếp cự phách, chị ta nấu ăn thì không chê vào đâu
được, đồng thời anh cũng là một người tình khéo chiều bạn gái, thường dẫn họ
đến những nhà hàng sang trọng, từ những món ăn dân dã đến caolương mỹ vị, không
món nào là không có. Nhưng từ bây giờ trở đi, anh quyết định sẽ thêm một điều
khoản nữa là: ở nhà thì là nội trợ giỏi. Anh chợt thấy yêu cầu này rất quan
trọng, chỉ có như thế thì nhà anh mới có không khí của một gia đình.
Y thuật
của bác sĩ Trình tuy làm cho Tô Nhất Minh đau khổ đến không nói nên lời nhưng
tài nấu ăn của cô thật không tệ chút nào, nấu được tô mỳ thơm ngon thế này thật
không uổng công cô vật lộn trong bếp lâu như vậy.
Tô Nhất
Minh ở trong bếp ăn mà mồ hôi nhễ nhại,
Trình Vũ Phi đã về từ lúc nào, đến lời cáo từ cũng chẳng có, Tô Nhất Minh không
khỏi cảm thấy lạc lõng.
Chuông
cửa lại vang lên, Tô Nhất Minh nhìn qua màn hình chỉ thấy mấy túi nilon thật
to, bên trong đầy ắp thức ăn. Bác sĩ Trình! Tuy nhìn không rõ khuôn mặt đằng
sau túi nhưng anh linh cảm đó chính là bóng dáng thon thả cao ráo của cô. Anh
vội mở cửa, trong lòng vô cùng cảm kích, bác sĩ Trình có ý gì đây? Chẳng lẽ
mình không nhìn thấy mấy túi đồ ăn thì không mở của cho cô ta sao?
Lần này
Trình Vũ Phi không vào nhà, chỉ đứng ngoài cửa dặn dò Tô Nhất Minh “Giám đốc
Tô, cách khu nhà anh không xa có một cái chợ rất lớn,
đồ ở đó rẻ hơn đồ ở cái tiệm nhỏ xíu cắt cổ đó nhiều. Tôi mua một ít thức ăn,
đủ ăn trong hai ngày. Tôi về đây, giám đốc Tô, nếu
bệnh của anh có gì thay đổi, có hiện tượng chóng mặt đau đầu hay gì đó thì anh
nhớ gọi cho tôi nhé.”
Tô Nhất
Minh nhìn túi thức ăn, nhớ lại mùi vị thơm ngon của bát mỳ trứng, trong lòng có
chút tiếc nuối, bất chợt trong đầu loé lên điều gì đó liền vồn vã hỏi ngay:
“Thế hai ngày sau đó thì sao?”
Trình
Vũ Phi giống như làm ảo thuật lôi trong túi nilon cái hũ gì đó, lấy tay quẹt
hai cái rồi bôi lên mắt sưng của Tô Nhất Minh “Hai ngày sau mắt anh không còn
sưng nữa, có thể đi ra ngoài được rồi.”
“Thật
không? Thuốc bôi này hiệu ngiệm vậy sao?” Tô Nhất Minh có chút hoài nghi giật
lấy hũ thuốc xem tới xem lui, không ngờ lại là kem cạo râu bình thường của nam
giới. Xì! Bị lừa rồi. Thì ra cô bé quàng khăn đỏ lại là một tay lừa đảo! Anh ấm
ức nhìn bác sĩ nhân dân.
“Tôi
bảo đảm đấy! Ai gọi tôi là bác sĩ nhỉ? Anh có biết thần thủ hồi xuân có nghĩa
là gì không? Chính là nói, tay bác sĩ chỉ cần xoa xoa chỗ đau bệnh sẽ khỏi. Tôi
đã tự tay bôi thuốc cho anh rồi đấy, chắc chắn sẽ hết sưng nhanh thôi”.
“…” Tô
Nhất Minh cảm thấy Trình Vũ Phi đang nói đùa nhưng quan sát kỹ anh thấ