
về phía địa điểm đã chọn.
Hai ngày một đêm sau, tòa soạn báo một hàng tới được nơi kêu Tahiti. Hướng
dẫn viên du lịch là một cô giái trẻ, tốt nghiệp đại học ngoại ngữ, tiếng Anh lưu loát, nghe nói cô ấy còn tinh thông ba ngoại ngữ khác nữa. Ra
khỏi sân bay lên xe bus, lúc này đã là đêm khuya, những người khác đại
khái là ngăn không được phấn khích, cũng không như thế nào an phận. Mạc
Ninh lại cảm thấy mệt chết đi, dựa vào lưng ghế ngồi chợp mắt. Trong mơ
hồ, giống như đã xảy ra chuyện gì đó bất ngờ, trên xe vang lên một trận
huyên náo.
Đến được khách sạn đã là
rạng sáng, Mạc Ninh nhận thẻ phòng, đi thẳng lên phòng, leo lên giường
nặng nề ngủ. Làm một giấc mơ đẹp, trong mơ Cố Chuẩn cưỡi một đám mây bảy sắc cầu vồng đáp xuống trước mặt cô, bầu trời, bãi biển làm nền cho
anh, cách xuất hiện của anh thật thần kỳ, làm những người đi cùng cô
kinh ngạc không thôi, khiếp sợ nhất là Phó Tịch Nhan cùng Trương Kiệt
Chí, biểu tình của bọn họ cũng rực rỡ không kém. Mạc Ninh ở trong mơ nhớ tới, thì rachuyện bất ngờ trên xe bus chính là Phó Tịch Nhan cùng
Trương Kiệt Chí không khai ở trên xe hôn nhau.
Hơn một giờ chiều ngày hôm sau, mọi người được hướng dẫn viên du lịch dẫn
đến bờ biển giới thiệu sơ qua, sau đó để lại mọi người tự do hoạt động.
Rất nhiều đồng nghiệp của cô vì muốn nịnh nọt Trương Kiệt Chí, và muốn
cùng Phó Tịch Nhan ở chung một chỗ, đều kết thành bầy đàn đi theo hai
người bọn họ.
Cảnh biển ở Đảo Tahiti
này rất đẹp, gió rất lớn, ấm áp, ẩm ướt, thổi vào mặt mặt tựa như được
một bàn tay to cái ấm áp vuốt ve. Mạc Ninh không mặt áo tắm, mặc một
chiếc áo dài mỏng manh, ôm cánh tay đi dọc trên bờ cát, gió thổi phồng
quần cô, mái tóc dài cũng phiêu tán trong không trung. Mùa này người đến bờ biển du lịch cũng không ít người, trừ bỏ người da vàng, người da
trắng cũng rất nhiều. Có người thấy cô, thật nhiệt tình vẫy tay với
nàng, nói một câu “Hello”, Mạc Ninh hết thảy mỉm cười đáp trả.
Trên bờ biển mọi người phần lớn mặc áo tắm trực tiếp nằm ngửa ở trên bờ cát, Mạc Ninh cố hết sức không nhìn tới bọn họ, cô bước tiếp, ngẩng đầu lên, phía trước xuất hiện một hàng người trần chuồng, có nam có nữ, không có một ai mặc quần áo trên người.
Nơi
này là khu tắm lõa thể sao? Nghĩ như vậy, Mạc Ninh không khỏi đỏ mặt.
Xấu hổ chuyển tầm mắt, nâng tay vuốt vuốt tóc, vội vàng xoay người đi
chỗ khác. Kiếm một cái ghế nằm, cô liền ngồi xuống, tìm góc độ thoải
mái, nằm ngắm bầu trời xanh biếc vời vợi cùng với những tảng đá lớn lởm
chởm đằng xa mọc lên trên đảo Tahiti này.
Bên tai truyền đến các âm thanh ngôn ngữ khác nhau, ánh mặt trời không lớn, Mạc Ninh nhắm mắt, lẳng lặng cảm thụ gió hòa cùng ánh nắng. Nằm được
một lúc, trước mắt đột nhiên thổi qua một bóng người, nghiêng đầu nhìn,
thì ra có người vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.
Người nọ nhận thấy được ánh mắt của Mạc Ninh, cũng quay đầu lại nhìn cô, sau
một lúc lâu, lộ ra một hàm răng trắng noãn: “Hi! Là người Trung Quốc
sao?”.
Mạc Ninh bị bộ dáng người nọ làm cho hoa mắt, nghe được ngôn ngữ quen thuộc, cô không thể không mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy”.
Người nọ vừa nghe tựa hồ cũng thật cao hứng: “Tôi là người Bắc Kinh, cô ở đâu?”.
“Người thành phố J, nhưng hiện tại đang làm việc ở thành phố G”.
“Tôi gọi là Khâu Tuân, xin hỏi phương danh?”.
“Mạc Ninh”.
“Lần đầu tiên tới chỗ này sao?”. Khâu Tuân tuy rằng là người Bắc Kinh, nghe
giọng lại không giống giọng Bắc Kinh cho lắm. Diện mạo cũng là góc cạnh
rõ ràng, thực anh tuấn. Màu da đại khái là bị phơi nắng, có chút rám
nắng.
Mạc Ninh gật gật đầu: “Đơn vị
tổ chức đi”. Tại nơi đất khách quê người, cảm thấy rằng có duyên phận
rất lớn mới gặp được đồng hương ngồi ngay cạnh, xem cùng ngắm phong
cảnh, cùng đón gió biển thổi.
Khâu
Tuân nói: “Tôi thường tới chỗ này. Đây là địa phương có rất nhiều điều
thú vị”, nghe nội dung lời nói có lẽ sẽ cảm thấy người này thực không
khiêm tốn, nhưng khi Mạc Ninh nghe anh ta nói lời này, lại cảm thấy anh
ta thực khiêm tốn.
“Tôi chỉ biết nơi này có phong cảnh biển”.
“Ha ha”. Khâu Tuân cười vang, “Không lạ, không lạ. Hành trình của mọi người là mấy ngày?”.
“Một tuần”.
“Ồ, như vậy”. Khâu Tuân chuyển tầm mắt, khóe miệng vẫn lộ vẻ tươi cười,
“Vừa rồi thấy Mạc tiểu thư ở phía trước đột nhiên thu chân, là bị dọa
sao?”.
Mạc Ninh “A” một tiếng, không
nghĩ tới anh ta sẽ nói cái này. Nhưng là, không biết vì sao, nguyên bản
là chuyện xấu hổ, tại bối cảnh này, cô lại không thấy xấu hổ, cực tự
nhiên trả lời: “Quả thật thực không quen, trước kia tôi chỉ nghe nói
qua, nhìn… vẫn là có chút chấn động. Thẳng thắn mà nói, tôi là người bảo thủ”.
Khâu Tuân lại cười to, nói: “Đã nhìn ra”.
“Khâu tiên sinh thường tới chỗ này hay thường đi du ngoạn khắp nơi?”. Mạc Ninh vòng vo chuyển đề tài.
“Vâng, có lẽ phải nói, tôi hầu như ít về nước”.
Mạc Ninh “Ồ” một tiếng, xuất phát từ phép lịch sự, cô không hỏi chi tiết
thêm nữa. Như đoán được thế nào cô không hỏi tiếp, Khâu Tuân tự nói:
“Tôi trước kia là làm IT, sự nghiệp làm được nhất định môn quy, sẽ không rấ