Old school Swatch Watches
Đen Ăn Đen

Đen Ăn Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324013

Bình chọn: 8.5.00/10/401 lượt.

ruyền đến.“Thật

xin lỗi, tôi mới kiểm tra điện thoại, gọi cho tôi có chuyện gì không?”.

Mạc Ninh cười thầm, có chút châm chọc nói.“Điện thoại là anh gọi tới, tôi

nhận điện, anh ở bên kia nửa ngày không nói chuyện, tôi còn tưởng xảy ra chuyện, nên không cúp máy”.

Mạc Ninh nghe bên kia có tiếng còi xe, sau đó Cố Chuẩn nói.“Là tôi gọi nhầm rồi”.

“Muốn gọi nhầm cũng phải là do lúc trước đã từng gọi, Cố tiên sinh, anh lúc

trước gọi cho tôi có chuyện gì? Vấn đề khó xử lắm hay sao mà anh gọi rồi lại tắt thế? Hay là tín hiệu chỗ Cố tổng quá kém nên không truyền đến

chỗ tôi được?”. Mạc Ninh nói, hàm ý rõ ràng châm chọc, có điều, vì không đứng trước mặt anh, cô không kiêng nể gì nói hết ra, trong lòng cô thoả mãn, cực kỳ sung sướng.

“A, tôi lúc

trước có gọi”. Phản ứng của Cố Chuẩn bị trì hoãn khá lâu, ngữ khí nhàn

nhạt, giống như dù Mạc Ninh có thẹn quá hoá giận anh cũng không để ý,

anh cũng không giải thích gì, ngay sau đó anh hỏi.“Cô muốn phỏng vấn

Vương Tường Viễn?”.

Mạc Ninh nghi hoặc, không nghĩ anh đột nhiên hỏi vấn đề này, nói.“Đây là bí mật nghề nghiệp, tha lỗi cho tôi không thể tiết lộ”.

Cố Chuẩn ở bên kia khẽ cười, cách điện thoại cũng có thể nghe ra được tiếng cười của anh ẩn chứ nhiều vui thích.

Mạc Ninh nghe được tiếng cười của anh, tức giận trong lòng bùng phát, há

miệng nói.“Gọi điện đến là muốn tôi đề phòng bạn của anh sao? Đối với

một người xa lạ mà có thể chu đáo thế, Cố tiên sinh đúng là biết hi sinh vì nghĩa”.

“Xem ra đã có người tốt

bụng nhắc cô…”. Lời còn chưa dứt, bên Cố Chuẩn truyền đến một tiếng

phanh gấp chói tai, song song là tiếng va chạm rất mạnh cùng tiếng rên

rỉ.

Tim Mạc Ninh đã sớm nhảy lên cổ họng, mọi thứ đều không còn quan trọng, khẩn cấp hỏi “Anh làm sao vậy?”.

Qua hồi lâu, bên kia có tiếng yếu ớt vang lên.“Nhìn sơ qua, đại khái là…bị đụng xe”.

Khi Mạc Ninh đến được hiện trường trời đã tờ mờ sáng, nhiệt độ thấp đủ dọa

người, cô mặc áo khoác dài, hình dáng Cố Chuẩn dưới đèn xe của cảnh sát

giao thông rất dễ nhận ra, anh đang bị cảnh sát giao thông vây quanh.

Mạc Ninh bước nhanh qua, tới gần mới phát hiện, anh chắc cũng không bị

nặng lắm, ít nhất cũng không thấy chảy máu.

Cố Chuẩn trông thấy cô, cười với cô, bộ dạng mây trôi nước chảy.

Bên cạnh là một anh cảnh sát giao thông có khuôn mặt béo tròn và đen xì,

Mạc Ninh hỏi “Đồng chí cảnh sát giao thông, tình hình sao rồi ạ?”.

Cảnh sát giao thông hiển nhiên là rất giận dữ, có điều thấy thái độ lễ phép

của Mạc Ninh, ngữ khí cũng hòa hoãn rất nhiều.“Lái xe khi say rượu”.

Cảnh sát giao thông chỉ vào chiếc xe “Nhìn xem xe của anh ta bị đụng còn hình dạng gì không, trước thu hồi làm bằng chứng, cụ thể phải chờ điều

tra sẽ thông báo”.

Mạc Ninh tối sầm

mặt, còn Cố Chuẩn vẫn bình thản như trước, một chút cũng không giống

người mới xảy ra sự cố, Mạc Ninh đi đến trước mặt anh, nhẹ nhàng hỏi.“Có bị thương chỗ nào không?”.

Cố Chuẩn

đứng ở nơi dành cho người đi bộ, Mạc Ninh đứng trên đường cái, vốn đã

cao hơn cô, vị trí đứng lúc này còn khiến anh chỉ có thể nhìn từ trên

xuống, hình như anh không hài lòng với vị trí đó, nhấch chân bước xuống, đứng cùng chỗ với Mạc Ninh, anh cúi đầu xuống, rút tay khỏi túi quần

nói.“Hình như tay bị thương”.

Mạc Ninh nghe vậy nhìn lại, trên tay có vết máu mờ mờ. Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, trái tim đập mạnh, kéo tay anh qua.

Cảnh sát mặt đen ở bên cạnh nghe thấy quay đầu lại dò xét, “ách” một tiếng,

trừng mắt nói với Cố Chuẩn.“Anh đã uống bao nhiêu rượu? Vừa rồi tôi hỏi

sao anh không trả lời?”.

Một cảnh sát khác đi tới.“Nhanh đưa đến bệnh viện”.

Mạc Ninh tỉnh táo lại, nắm tay Cố Chuẩn.“Đi bệnh viện”.

Vài cảnh sát giao thông nhìn thấy bộ dạng thân mật của cô và Cố Chuẩn,

trước khi để hai người đi còn lấy số điện thoại của Mạc Ninh, nói là khi nào có kết quả điều tra sẽ báo.

Mùi

rượu trên người anh rất đậm, Mạc Ninh không biết anh có say hay không,

cũng không biết giờ anh đang suy nghĩ gì, xe cứu thương mở rộng cửa sau, có hai y tá giúp anh xử lý vết thương, anh từ từ nhắm hai mắt, tay kia

vẫn nắm chặt tay Mạc Ninh, đột nhiên nói.“Mấy ngày trước có một thuật sĩ nói tôi sẽ gặp tai ương có dính đến máu, tôi còn không tin, có điều,

hình như đã linh nghiệm”.

Mạc Ninh

không biết được lúc này anh có tỉnh táo không, bị anh nắm tay khiến cô

có cảm giác căng thẳng, lại có cảm giác tin tưởng, nhẹ nhàng “ừ” một

tiếng.

Một cô y tá nói.“Trước chỉ có

thể xử lý như thế, trong miệng vết thương có mảnh kính, đến bệnh viện

mới có thể gắp ra, tôi biết cái này rất đau, hi vọng anh có thể chịu

đựng”.

Cô y tá nói chuyện rất dịu

dàng, hơi mỉm cười, Mạc Ninh nghe thấy lại đau lòng, anh rất đau? Cho

nên mới nắm tay cô chặt như thế?

“Quả thật không đau”. Như phát hiện được lo lắng của Mạc Ninh, Cố Chuẩn bồi

thêm một câu, tuy nhiên hai mắt anh lại từ từ nhắm lại.

“Mau đến bệnh viện”. Mạc Ninh nói.

“Tay không đau, đầu rất đau, tôi đã lâu không uống nhiều rượu như vậy”.

Mạc Ninh biết rõ loại rượu có tác dụng chậm thì sẽ thế nào, bằng không anh

sẽ không nói chuyện với cô như vậy