
người
ta cảm thấy không khoẻ.
Linh Tố không lên tiếng, chỉ vươn tay lôi Bạch Sùng
Quang ra khỏi bóng cây đại thụ.
Hành động này khiến Bạch Sùng Quang khó hiểu.
Linh Tố đơn giản nói: “Dưới cây hòe thường có quỷ.”
Bạch Sùng Quang hiểu được: “Cô nói trên cây này có
quỷ?”
“Cây hòe dễ dẫn dụ quỷ đến nhất, mà cây liễu thì dễ
dẫn dụ yêu tinh đến nhất.”
Bạch Sùng Quang chỉ cảm thấy mới mẻ: “Gần đây trong
học sinh lại lưu hành quái lực loạn thần sao?”
Linh Tố chỉ cười cười, từ chối cho ý kiến.
Tươi cười Bạch Sùng Quang ảm đạm, nói một cách thê
lương: “Nếu cây hòe này có thể gọi quỷ, vậy cô nói xem, nó có thể gọi hồn của
Lâm Lang trở về hay không?”
Linh Tố thương cảm với hắn, dịu dàng trấn an: “Nếu anh
thật sự muốn tốt cho bạn ấy, nên hy vọng giờ phút này bạn ấy đã đầu thai chuyển
thế đến một gia đình trong sạch khác.”
Bạch Sùng Quang nhìn chăm chú cô gái văn tú này. Ánh
mắt ôn nhu của Linh Tố như hồ nước trong suốt, vô hạn thương cảm, nhìn thấu rõ
ràng mọi tâm tư của hắn.
Hắn kìm lòng không được nói: “Có đôi khi cô thật sự
rất giống Lâm Lang.”
Linh Tố ngược lại không tức giận. Cô hỏi: “Giống ở chỗ
nào?”
“Đều là người thiện lương am hiểu tâm ý.”
Đó là bởi vì Linh Tố và vong linh của Lâm Lang từng có
tiếp xúc thôi.
“Em ấy qua đời tôi liền xuất ngoại, nơi này có rất
nhiều kỷ niệm. Tôi vẫn có thể nghe thấy mới trước đây em ấy đuổi theo Khôn
Nguyên gọi tên của nó, Khôn Nguyên không hay để ý tới em ấy, nhưng em ấy lại
thích vẻ lạnh lùng đó. Vẫn đều thích như thế…”
Trong giọng nói đã mang theo rất nhiều tình cảm, dù
Linh Tố là một thiếu nữ thanh tâm quả dục, không hiểu phong tình, cũng có thể
nhận ra rõ ràng.
Mặt của cô không khỏi đỏ lên.
Ánh tịch dương ngày càng đậm, đình viện Bạch gia đắm
chìm trong ánh sáng vàng như quả quất, cao quý hoa lệ, trang nghiêm túc mục.
Linh Tố nhớ tới lần trước mới gặp Bạch Khôn Nguyên,
ánh tịch dương cũng là đẹp như thế này. Người thanh niên tuấn lãng đứng ngược
sáng ở bên cửa sổ sát đất, thân ảnh kéo dài, lại trầm mặc như thế, nhưng tia
sáng trong mắt lại rất có sức thu hút.
Cô chỉ cần vừa ngưng thần là có thể cảm nhận được từng
cảnh tượng ngắn ngủi trước đó của Lâm Lang. Một cô bé đuổi theo một thiếu niên,
miệng không ngừng hô gọi: “Khôn Nguyên ca ca, Khôn Nguyên ca ca.”
Linh Tố không khỏi nói: “Nhưng mà Khôn Nguyên kỳ thật
đối với bạn ấy rất tốt. Bạn ấy bị cười nhạo không có cha ở trường học, là Bạch
Khôn Nguyên ra mặt đánh bạn học kia. Anh ta vẫn là học sinh ngoan theo khuôn
phép cũ, đó là lần đầu tiên anh ta phạm quy.”
“Bội Hoa nói cho cô không ít chuyện.” Giọng nói của
Bạch Khôn Nguyên bỗng nhiên vang lên.
Linh Tố hoảng sợ. Từ khi nào Bạch Khôn Nguyên đã đứng
ở phía sau của mình?
Bạch Khôn Nguyên tựa hồ cau mày, nhìn bọn họ một lát,
nói: “Ăn cơm thôi, Bội Hoa bảo tôi đến gọi hai người.”
Sau khi ăn xong, Bạch Khôn Nguyên tự mình lái xe đưa
Linh Tố về nhà.
Linh Tố chưa bao giờ biết cảnh đêm của đô thị lại tuyệt
vời như vậy. Trên bầu trời đen tối rộng lớn, trăng sao giống như bị đủ mọi màu
sắc che lấp, bầu không trên đỉnh đầu là màu vàng ấm áp. Các khu nhà cao tầng
buôn bán tấp nập, nam nữ trẻ tuổi ăn mặc sành điệu, còn có đủ loại hàng hóa rực
rỡ bày trong tủ kính, đều làm cho Linh Tố hoa cả mắt.
Dọc theo đường đi, Bạch Khôn Nguyên đều không nói gì,
lúc này thấy cô gái này mang vẻ mặt mới lạ nhìn thế giới ngoài cửa kính xe,
không khỏi hỏi: “Buổi tối rất ít đi ra ngoài sao?”
Linh Tố ngượng ngùng nói: “Bận học.”
Thiếu nữ Thẩm gia đều là ẩn sĩ trong đô thị, các cô
giao tiếp với vong linh đa phần là vào ban đêm hoặc những nơi tối tăm nhất.
Chạy đến tiểu khu của nhà Linh Tố, Bạch Khôn Nguyên đỗ
xe ở bên đường.
Vùng này đến buổi tối luôn tĩnh lặng khác thường, ngẫu
nhiên có tiếng động, không phải tiếng khóc thì chính là tiếng mắng chửi. Một
ngọn đèn đường lúc sáng lúc tối, khiến đống thủy tinh vỡ trên mặt đất cũng theo
nó chợt lóe từng đợt. Kẻ say rượu xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra từ một góc, dưới chân
mềm nhũn, ngã sấp xuống bên cột đèn đường, ngủ gật ngay tại chỗ.
Bạch Khôn Nguyên nhíu mày: “Cô ở chỗ này sao?”
Linh Tố cũng nhíu mày cười nói: “Tôi sinh ra ở đây.”
Bạch Khôn Nguyên cởi bỏ dây an toàn, nói: “Để tôi đưa
cô vào vẫn tốt hơn.”
Linh Tố khẽ cười một tiếng, nhắc nhở hắn: “Không cần
đâu, cẩn thận tiễn tôi lúc quay về cũng chỉ còn lại một cái khung xe.”
Bạch Khôn Nguyên giật mình.
Sao có thể không giống đây? Ngữ khí này, vẻ mặt này.
Hắn miễn cưỡng tự hoàn hồn, vẫn là mở ra cửa xe, nói:
“Tôi đưa cô đi vào.”
Bọn họ sóng vai đi trong ngõ nhỏ. Đêm nay không có
trăng, đến chỗ nào tối thì phải cẩn thận sờ soạng. Không lưu ý dẫm vào một vũng
nước bẩn, quần của Bạch Khôn Nguyên ẩm ướt một góc.
Gió đêm thổi qua, mang đến mùi hôi thối của rác rến.
Linh Tố thản nhiên tự tại bước đi, nói: “Nơi này cũng
sắp bị phá bỏ rồi, nghe nói có thương nhân muốn mua về xây dựng thành tiểu khu
biệt thự. Phía bắc bên này là núi, phía đông có sông, nếu không phải những năm
gần đây bị coi như nơi chứa rác của đô thị, thì thật sự