
ô sẽ làm lại từ đầu!
Sáu tháng sau
Tại vùng ngoại ô nào đó có một thôn trang mang tên Chương Hóa, người
định cư cũng không nhiều, nhưng thôn dân thuần phác, làm đến nơi đến
chốn, hết sức có tình vị, dĩ nhiên chỉ cần một chút chuyện nhỏ, không
tới mấy giờ là có thể truyền khắp nơi, vì vậy khi Bạch Tuyết Tâm và Bảo
Nhi đến ở, liền lục tục có người tới cửa thám thính tin tức cùng nhau
tham gia náo nhiệt.Bảo Nhi giấu giếm tất cả, ở tại nhà của Bạch Tuyết
Tâm, mẹ Bạch và hai em gái cũng rất thích cô, trong thời gian không tới 1 tháng, mọi người như người một nhà.Bảo Nhi cảm thấy rất may mắn, bây
giờ cô đang làm giáo viên ở một nhà nhà trẻ, thật may là cô từ nhỏ đã
chơi đàn rất hay, bây giờ có thể không cần lo lắng đến vấn đề phí sinh
hoạt.Cô ở nơi thuần phác này bất tri bất giác đã qua sáu tháng, giờ phút này nghĩ lại, lòng của cô vẫn bình tĩnh, nhưng mỗi khi lúc đêm khuya,
trong đầu đều sẽ hiện lên khoảng thời gian chung sống cùng Lương Bằng Uy . Cô nhớ anh, vô cùng nhớ anh, có đến vài lần cũng muốn len lén đi đến
Bắc Bộ nhìn anh, dù là chỉ có một chút thôi cũng tốt, nhưng là. . . . . . Trời ơi! Cô rõ ràng quyết định muốn quên anh, nhưng. . . . . . Tại sao
cô lại luôn cảm thấy thật là khổ sở đây?
Bây giờ anh sẽ đang làm gì? Sẽ nghĩ đến cô sao?Sẽ cùng Thẩm Thiến San kia kết hôn sao?Mặc dù anh nói anh đối với Thẩm Thiến San không có cảm
giác, nhưng là tương lai ai biết được? Ít nhất cô hết sức rõ ràng, bất
kể thời gian trôi qua như thế nào, anh cũng không thể yêu cô!Bảo Nhi nhớ lại đến chỗ này, ngực truyền đến những trận nhói đau.
“Cô giáo, cô làm sao vậy?”
Âm thanh của người bạn nhỏ gọi suy nghĩ của cô về. Hỏng bét! Thiếu
chút nữa đã quên rồi, hôm nay có đồng nghiệp xin nghỉ, cô đang giúp dạy
thay a.Cô nhìn tất cả các bé ở trong lớp, chỉ có năm bé, mà ai cũng hoạt bát ðáng yêu.
“Cô không có việc gì.” Bảo Nhi cười nói.
“Mới là lạ! Cô giáo đang nghĩ đến bạn trai có đúng hay không?” Một bé trai vui vẻ hô. Những bé khác cũng nháo lên theo, Bảo Nhi khẩn trương
nói: “Không có, các em mau ngồi đàng hoàng, cô giáo muốn đánh đàn rồi.”
“Cô giáo, cô giáo, bạn trai cô trông như thế nào à? Có đẹp trai hay
không?” Bé trai chưa từ bỏ ý định, đặt câu hỏi lần nữa. Bảo Nhi nhíu mày một cái, “Tiểu Khải, hãy im lặng và ngồi xuống, không cho nói nữa.”
Tiểu Khải hướng cô làm mặt xấu, bắt đầu ở phòng học chạy loạn, “Không cần. . . . . Cô giáo không nói, Tiểu Khải cũng không đi học. . . . . .”
“Tiểu Khải!” Bảo Nhi đuổi theo.
“Không lên lớp, không lên lớp, hôm nay không lên lớp, cũng. . . . .
.” Tiểu Khải vừa hô vừa gọi, ngay sau đó mọi người cũng cảm thấy rất thú vị, rời khỏi chỗ ngồi chạy loạn.
“Các em . . . . . ngồi xuống mau a. . . . . . Tiểu Khải, không được
chạy đi!” Bảo Nhi thấy Tiểu Khải lao ra khỏi phòng học, khẩn trương đuổi chạy ra. Cô đuổi đến trước cửa, lúc này bên ngoài chợt truyền đến tiếng thét chói tai của hiệu trưởng, chỉ thấy các thầy, cô giáo ở các phòng
học khác toàn bộ lao ra.
“Thế nào? Bảo Nhi, xảy ra ra chuyện gì?” Một cô giáo hỏi hỏi. Bảo Nhi lắc đầu, vội vàng cùng mọi người đi ra ngoài tìm. Vừa ra đến bên ngoài, trường hợp kinh người làm nhiều người toàn bộ hít hơi, sững sờ ở tại
chỗ. Chừng mười mấy cỗ xe màu đen dừng ở cửa trường, hai mươi mấy người
mặc tây trang màu đen, mang theo kính đen đứng tán ra , mọi người nghiêm túc giữ lấy một địa điểm xác định, giống như đang bảo vệ một vị thần
thánh nào đó. Bảo Nhi vừa thấy này khung cảnh phô trương, lập tức phát
giác có cái gì không đúng, vừa muốn xoay người chạy trốn, chỉ nghe
thấymột tiếng vang truyền đến.
“Bảo Nhi!”
Trời ơi! Cái âm thanh này. . . . . . Bảo Nhi ngơ ngẩn, không cách nào nhúc nhích, vì đó chính là âm thanh mà cô mong nhớ ngày đêm a! Nhiều
người nghe thấy tên của Bảo Nhi, kinh hãi lùi sang hai bên, bóng dáng
của cô rất nhanh bị phát hiện ra. Lưng cô đưa về, đôi chân không cách
nào di động. Lương Bằng Uy một thân tây trang màu đen, ngẩng đầu mà bước về phía cô, “Bảo Nhi, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.”
Anh . . . . . Tìm cô. . . . . .Thật không dễ dàng lấy lại được dũng
khí, Bảo Nhi từ từ xoay người lại, vừa thấy Lương Bằng Uy , cô che miệng lại, toàn thân không cách nào khắc chế run rẩy. Thật sự là anh ấy, thật sự là anh. . . . . .Lương Bằng Uy đến trước mặt cô, một đôi sâu con mắt tràn đầy trìu mến nhìn cô, “Bảo Nhi, anh cuối cùng cũng tìm được rồi.”
“Tại sao. . . . . . Tại sao anh lại xuất hiện tại nơi này. . . . . .” Bảo Nhi quả thật không thể tin được, rất sợ đây chỉ là một giấc mộng.
Bỗng chốc, sắc mặt anh biến đổi, dịu dàng chuyển thành trách cứ, “Còn
dám hỏi tại sao? Lá gan em ghê gớm thật, lại dám lừa gạt anh mang tiểu
Hàng không chào mà đi, xem anh sẽ dạy dỗ em như thế nào!” Nói xong, anh
ôm lấy eo cô, đi về phía xe.
“Này! Anh làm gì thế? Thả tôi xuống!” Động tác thình lình xảy ra làm Bảo Nhi sợ, cô hốt hoảng giãy dụa lấy.
“Bình tĩnh! Cái người phụ nữ ghê tởm này, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho em.”
“Đừng! Thả tôi xuống! Người….cứu. . . . . .” Ngay cả cơ hội kêu cứu
c