The Soda Pop
Đế Bản Bạc Hạnh

Đế Bản Bạc Hạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322045

Bình chọn: 9.00/10/204 lượt.

đã lâu không cùng nhau dùng

ngọ thiện, vừa vặn đồ ăn nàng làm cũng đủ cho hai người chúng ta ăn, chờ ăn xong rồi mới tính tiếp chuyện phiền lòng này.”

Hai người ôm nhau ngồi xuống, Đông Phương Diệu thuở nhỏ đã lớn lên

trong hoàng thất nên luôn được người khác hầu hạ, đời này khó có khi tự

mình động thủ hầu hạ ai.

Tần Tố Quyết chính là ngoại lệ.

Hắn tự tay thay nàng múc cơm , chia thức ăn, hầu hạ chu đáo.

“Diệu, chàng và ta là phu thê,nếu có chuyện phiền não, ta hy vọng có thể cùng chàng cùng nhau gánh vác.” Tần Tố Quyết sau khi nuốt miếng thức ăn được hắn uy tận miệng vào bụng, lại nói:“Lúc này hành động của Huyền Cương đã thường xuyên như thế , trừ bỏ âm thầm

cấu kết cùng Phong Dịch , ta nghĩ, một số bộ tộc xung quanh khẳng định

cũng sẽ bị liên lụy vào.”


Bắc Nhạc ở phương Bắc, không chỉ có có một Huyền Cương, còn có không

ít thủ lĩnh của các bộ tộc khác, bọn họ cũng đều có thế lực quyền chính

riêng , một khi những bộ tộc này cùng Huyền Cương kết giao thì Bắc Nhạc

nhất định sẽ dính vào một hồi tranh đoạn cam go,gian khổ và hứng chịu

tổn thất vô cùng nặng nề.

Đông Phương Diệu cũng không muốn nói đến đề tài này, nhưng hắn biết

Tần Tố Quyết bề ngoài ôn nhu hiểu chuyện,nhưng bên trong là một nữ nhân

có cá tính quật cường.

Thở dài, hắn nhẹ nhàng gật đầu,“Vùng phương Bắc này xác thực cất

giấu không ít phiền toái, trừ bỏ Huyền Cương, còn có lang tộc, ưng tộc

cùng với man tộc ,những tên thủ lĩnh của các bộ tộc ấy đều vô cùng dũng

mãnh, bọn họ cũng có rất nhiều nô lệ, mà trong đó khiến cho người ta đau đầu nhất , chính là cổ tộc.”


Nói tới đây, hai hàng lông mày của hắn gắt gao khóa cùng một chỗ,“Cổ tộc là bộ tộc cực kì nguy hiểm,bọn chúng am hiểu cách hạ cổ, hơn nữa

thủ đoạn thập phần âm độc. Ta chấp chính vài năm nay, sở dĩ luôn luôn

cùng vùng phương Bắc bảo trì hòa bình, cũng là vì không muốn tùy tiện

trêu chọc những bộ tộc dã man đó. Nếu Huyền Cương thực sự cùng các bộ

tộc khác tiến công Bắc Nhạc, ắt sẽ tạo thành một hồi đại chiến sự .”


Tần Tố Quyết trầm tư thật lâu ,sau đó mới mở miệng hỏi:“Chàng nói cổ tộc kia , mười mấy năm gần đây mới dần dần quật khởi đi?”

“Không sai!” Đông Phương Diệu sắc mặt trầm thêm vài phần,“Kỳ thực cổ tộc trước kia cũng không được gọi là cổ tộc, mà là tộc của mẫu hậu ta, tộc Bố Nhĩ Mạn.

“Năm đó mẫu hậu ta bị tung tin đồn nhảm là tà linh hóa thân, rất

nhiều bộ tộc bởi vậy đối tộc Bố Nhĩ Mạn bốn phía khi dễ, thẳng đến mười

hai năm trước, tộc trưởng của tộc Bố Nhĩ Mạn, cũng chính là tổ phụ ta ,

bị tộc trưởng đương nhiệm cổ tộc vu ltội dùng tà thuật khiến cho người

ta dùng hỏa thiêu sống tổ phụ , về sau, tộc Bố Nhĩ Mạn liền thay tên

thành cổ tộc.”


Chuyện này đối với Đông Phương Diệu mà nói, luôn luôn là một nỗi đau.

Tuy rằng hắn ở Bắc Nhạc lớn lên, nhưng không phải không có ấn tượng

gì đối với tộc Bố Nhĩ Mạn .Nơi này trong miệng mẫu hậu chính là cố hương xinh đẹp nhất, tam huynh đệ bọn họ cùng mẫu hậu bởi vì lời đồn thổi vô căn cứ mà nhận hết đau khổ, không nghĩ tới ngay cả tộc Bố Nhĩ Mạn cùng

tổ phụ ở xa xôi cũng khó trốn tai ách, khi đó hắn liền hiểu được một cái đạo lý — một người, nhất là được sinh trưởng ở trong hoàng cung các

viện , muốn sống sót được ở đây, nhất định phải có được quyền vô thế

thượng , như vậy mới có năng lực tự bảo vệ mình cùng bảo hộ thân nhân.

Cho nên sau khi hiểu chuyện, hắn liền thề, đời này kiếp này nhất định phải trở thành đế vương, bằng không hắn tình nguyện hóa thành một luồng u hồn, cũng không muốn phải ở dưới thế gian kéo dài chút hơi tàn sinh

mệnh.

“Hai năm nay, ta thủy chung cùng phương Bắc chung sống hoà bình,

cũng không muốn cùng vị Hải Vương kia xung đột. Nàng cũng biết, Bắc

Nhạc từng trải qua nội loạn đã sớm bị đại thương nguyên khí , ta tận sức cho hưu binh dưỡng tức, cũng là hy vọng cấp cho dân chúng một cuộc sống giàu có, phồn vinh , để lại cho hậu thế cột trụ vững chắc trụ, không

nghĩ tới……”


Tần Tố Quyết giữ chặt tay hắn, nhẹ giọng an ủi,“Diệu, chàng là một vị hoàng đế tốt. Trời cao luôn công bằng, chàng đối xử tử tế với dân

chúng, ưu quốc ưu dân, lão thiên gia nhất định sẽ cho chàng một kết cục

tốt đẹp.”


Đông Phương Diệu rốt cục lộ ra tươi cười, tay cũng nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cười nói:“Chỉ cần đời này có thể cùng tay kề má ấp, với ta mà nói, chính là kết cục tốt đẹp nhất.”

Sắc mặt nàng ửng đỏ, giận dữ mắng:“Chàng lại không đứng đắn rồi.”

Hắn cười càng thêm đắc ý,“Đúng rồi, Tố Quyết, thời gian này ta quá bận rộn quốc sự, đã lâu cũng chưa cùng nàng ra cung đi dạo, dù sao quốc sự bận rộn là vĩnh viễn không xong, không bằng dùng xong ngọ thiện,

chúng ta cùng nhau ra ngoài cung dạo chơi , như thế nào?”


Tần Tố Quyết mỉm cười , gật gật đầu.

Nàng vốn muốn làm cho hắn thả lỏng một chút nên mới đến, chính hắn

nguyện ý đi ra ngoài hít thở không khí thì đó là điều không thể tốt hơn.

Sáng sớm hôm sau, đợi cho Đông Phương Diệu thượng triều sau, Tần Tố

Quyết nằm một mình ở trên giường lăn qua lộn lại một hồ