
chút đói, người theo giúp ta cùng nhau dùng ngọ thiện đi.” Đông Phương Diệu còn muốn giải thích thêm một câu nữa nhưng đều bị
Tần Tố Quyết dùng lời lẽ ngọt ngào ngăn lại nên muốn tức giận cũng dám
thể hiện ra.
Hắn đem môi tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói:“Muốn ta đáp ứng cầu tình của nàng cũng được thôi nhưng phải trả giá đại giới.”
“Nha? Hẳn là phải trả giá đại giới ?”
Hắn cầm lấy tay nàng, gắt gao nắm chặt nói:“Đáp ứng ta, từ nay về sau, không bao giờ được phép rời khỏi bên người ta nữa, nàng hứa đi .”
Tần Tố Quyết không gật đầu cũng không lắc đầu, cười cười liếc mắt
nhìn hắn một cái, sau đó xoay người kéo sềnh sệch hắn đi về phía Triều
Minh Cung .
Mà vị cung nữ vẫn luôn quỳ trên mặt đất kia nhìn thấy bóng lưng hai
người rời đi , hai dòng nước mắt từ đáy mắt chảy dài ra đầy cảm kích.
Lúc dùng ngọ thiện, Đông Phương Diệu tâm tình có vẻ phi thường tốt, vừa không ngừng thay Tần Tố Quyết gắp thức ăn vừa nói:“Tố Quyết, ta không nghĩ tới nàng cự nhiên còn nhớ rõ ta không ăn được hải
sâm. Hai năm nay,tuy thân xác của ta ở trong cung, nhưng tâm lại đều ở
trên người nàng,ta luôn lo lắng không biết nàng ở bên ngoài có phải chịu ủy khuất , bị người khác khi dễ hay gặp nhiều đau khổ hay không, bây
giờ cuối cùng ta cũng chờ được đến ngày nàng trở về, cho dù trời có sập
xuống, ta cũng sẽ không để cho nàng ly khai nữa.”
Nói xong, lại đem một miếng thịt dê đặt vào trong bát nàng,“Ta đáp ứng nàng sẽ thả ả cung nữ làm ta chịu oan uổng đi ,nhưng nàng cũng
phải tuân thủ lời hứa, không được phép rời xa ta nữa.”
Tần Tố Quyết không nói gì, chỉ nhìn hắn. Nàng hứa với hắn là sẽ không ly khai khỏi hắn khi nào chứ ?
Bất quá nhìn bộ dáng hắn dè dặt, cẩn trọng trông vô cùng đáng thương
nên cuối cùng nàng vẫn không có nhẫn tâm đem lời tuyệt tình nói ra
miệng.
Gắp một khối thịt gà nhỏ ném vào trong bát của hắn, nàng cười nói:“Nhiều đồ ăn như vậy còn ngăn không được cái miệng của người, nhanh ăn đi, người không chịu ăn sớm, đồ ăn nguội mất ngon.”
Đông Phương Diệu vẻ mặt hạnh phúc đem thịt gà nhét vào miệng. Tuy
rằng miếng thịt này cùng mọi khi thực không khác là mấy, nhưng đây là Tố Quyết tự tay gắp cho hắn, nên không hiểu tại sao hắn cảm thấy thực ngon miệng.
Ăn một miếng rồi lại một miếng, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì , hắn mở miệng hỏi:“Nếu lúc ấy ả cung nữ kia không nói rằng trong điểm tâm khuya có hải sâm, thì nàng sẽ làm gì?”
Hắn đương nhiên có thể tìm thái y đến để chứng minh sự trong sạch của chính mình , nhưng thái y cũng là người của hắn, chỉ sợ nàng không tin.
“Chẳng lẽ người đã quên rằng ta biết y thuật? Ta từng nâng nàng ta đứng dậy, lúc ấy thực ra là ta muốn thử thăm dò, nàng ta không hề có
hỉ mạch. Mà người nói dối, chỉ cần hơi thử một chút sẽ lộ ra sơ hở, cho
dù nàng ta không nhắc tới hải sâm, ta cũng sẽ có phương pháp khác vạch
trần lời nói dối của nàng ta. Chẳng qua điều làm cho ta vô cùng kì quái
là, nàng ta vì sao không sợ nguy hiểm bị chặt đầu mà dám mạo hiểm vu tội người?”
Tần Tố Quyết khẽ nhíu mày. Sau này, nàng đã hướng Kiều Hỉ điều tra
qua, cung nữ kia đúng thật là tỳ nữ trong cung, tên gọi Xuân Ny, ngày
thường nhu thuận văn tĩnh, không nghĩ tới sẽ lại làm ra hành động như
vậy.
Đông Phương Diệu cười lạnh một tiếng,“Muốn biết mục đích của ả ta
còn không phải quá đơn giản sao ? Cứ để cho vệ binh tống vào đại lao,
chỉ cần mấy roi tra khảo, cam đoan ả ta cái gì cũng phải khai ra tuốt.” Tuy rằng ở mặt ngoài hắn đáp ứng Tố Quyết thả ả cung nữ kia , nhưng
thật ra hắn đã phân phó Tường Quý đi điều tra thân phận cùng lai lịch
của ả ta .
Lời của hắn vừa nói ra chỉ đổi lấy sự khinh thường của nàng .
“ Một cô nương mảnh mai như vậy, nếu thực sự bị nhốt vào trong đại lao, liệu còn có thể sống sót mà trở ra sao?”
“Ai bảo ả ta muốn vu oan cho ta? Bất quá, nếu những lời cung nữ
kia nói đều là sự thật, thì nàng có bởi vì ta không cẩn thận chạm phải
nữ nhân khác mà giận ta không ?”
Tần Tố Quyết giương mắt cười nói:“Nếu là thật, sự tình không muốn thì cũng đã xảy ra, cho dù ta tức giận thì có năng lực thay đổi được cái gì chứ?”
Đông Phương Diệu nhất thời trầm hạ khuôn mặt tuấn tú, mất hứng nói:“Nói như vậy, cho dù ta cùng nữ nhân khác có xảy ra cái gì, nàng cũng sẽ hoàn toàn không thèm để ý?” Nói xong, hắn liền buông bát đũa trong tay ,“Nguyên lai vị trí của ta ở trong lòng nàng, cự nhiên lại không trọng yếu như thế .”
Nhìn thấy tính trẻ con của hắn bùng phát ra bên ngoài như vậy, nàng dùng mũi chân nhẹ nhàng đá hắn một cước.“Người đã làm hoàng thượng rồi nha, có thể đừng có bắt chước bọn trẻ con nữa
được không ? Nếu bộ dáng này của người mà bị các vị đại thần nhìn thấy,
chẳng phải bọn họ sẽ đi chất vấn uy tín cùng năng lực của người?”
Đông Phương Diệu hừ một tiếng, trong lòng cảm thấy ủy khuất, lại không biết nên phát tiết như thế nào .
Hắn thực sự hy vọng chính mình có thể thắng được toàn bộ tâm tư của
Tố Quyết , từ khi bị nàng vứt bỏ đến nay, khoảng thời g