
cùng họ cũng đã hòa giải
rồi.
Trương Khải Hiện lập tức xoay người lại, anh duỗi tay ra ôm
lấy đôi vai ốm yếu của Đường Mạn, nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của cô, lòng anh vô
cùng xót xa.
Đúng, thực sự xin lỗi.
Khoảnh khắc này, Đường Mạn ngổn ngang cảm xúc, cô quen biết
Trương Khải Hiên được 8 tháng, gặp mặt anh lần đầu cô đã bị anh thu hút, cô yêu
người đàn ông này trong đơn thuần và ngớ ngẩn, yêu sự điển trai của anh, yêu sự
phóng khoáng của anh, yêu sự tài hoa của anh, yêu sự chững chạc của anh, yêu ưu
điểm của anh, cũng yêu luôn khuyết điểm của anh, người đàn ông này cũng cho cô
tình yêu, cho cô nụ hôn ngọt ngào khó quên, cho cô tình cảm mãnh liệt, cho cô
hôn nhân, cho cô hứa hẹn, đồng thời cũng cho cô sự lừa dối, cho cô tổn thương,
cô đã từng có con với anh, nhưng chỉ trong chớp mắt, đứa bé đó đã đi mất rồi,
cũng mang đi hết toàn bộ những hy vọng của cô.
Cô mất hết hy vọng.
Trương Khải Hiên ôm cô thật chặt, giờ phút này, Đường Mạn
chán nản, trái tim cô đã chết.
Cô không còn gì cả.
Bỗng nhiên cô hận, tạo ra toàn bộ những thứ này không phải
ai khác, chính là anh ta, mà anh ta đang ôm cô, nghĩ đến đây, cô chợt mở miệng
cắn xuống, tàn nhẫn cắn lên vai của Trương Khải Hiên.
Trương Khải Hiên đau đớn la lên, nhưng anh vẫn ôm Đường Mạn
thật chặt, “Đường Mạn, Đường Mạn!” Anh thấp giọng gọi cô, giọng nói nghẹn ngào.
Cứ để mặc cô cắn, anh không nén tránh chút nào.
Chu Duyệt cũng hoảng hốt, cô hoàn toàn không ngờ chỉ mới có
2 phút mà Đường Mạn hoàn toàn biến thành hai người khác nhau.
Đúng lúc này, bà Trương mở cửa ra, bà sợ hãi la lên nhào tới
đó, cùng Chu Duyệt dùng sức tách hai người ra.
Bà Trương nóng lòng nhìn vết thương trên vai của Trương Khải
Hiên, Trương Khải Hiên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, mà Đường mạn dùng hết toàn bộ
sức tàn để cắn xuống, cắn vừa sâu vừa lâu, trên vai Trương Khải Hiên bị cắn
thành một dấu máu, có máu đang chảy ra.
Bà Trương tức giận chửi ầm lên: “Đường Mạn, mày thực sự giống
như chó điên, mày muốn làm gì? Mày muốn hại chết con trai tao có phải không?”
Trương Khải Hiên hoàn toàn không kịp nhìn vết thương của
mình, anh quay đầu lại nhìn Đường Mạn, cô xụi lơ ngã xuống giường, giờ đây
trong mắt đã mất đi ánh sáng, giọng nói run rẩy, hơi thở yếu ớt: “Trương Khải
Hiên… Tôi hận anh! Anh phụ tôi, cũng đã giết chết đứa con của chính anh.”
____________________________________________________
Chú thích:
(1) (2) hai nhân vật trong phim “Bạch Mao Nữ”:
Dương Bạch Lao và con gái Hỷ Nhi là những nông dân nghèo làm
thuê cho địa chủ Hoàng Thế Nhân mà quanh năm chẳng đủ ăn, chẳng đủ tiền nộp tô,
dẫn đến mắc nợ không gì trả nổi cho hắn.
Dùng đủ mọi âm mưu, ngay trước Tết Nguyên Đán, Hoàng Thế
Nhân đã bắt Hỷ Nhi mang về để trừ nợ, mặc dù cô đã có người yêu là Đại Xuân.
Không thể cứu được Hỷ Nhi, đau xót quá, Dương Bạch Lao đã tự vẫn chết, còn Đại
Xuân bỏ quê hương đi tìm Cách mạng.
Hỷ Nhi rơi vào tay Hoàng Thế Nhân, bị lăng nhục, bị hãm hiếp…Cô
đã bỏ trốn được khỏi nhà hắn, lên rừng ẩn náu, sống như một con thú hoang trong
hang động, rừng núi. Tại đó, tóc của cô gái trẻ đã từ xanh trở thành bạc trắng.
Hai năm sau, Đại Xuân cùng đoàn Bát lộ quân trở về giải
phóng quê hương. Anh đã tìm lại được Hỷ Nhi tóc bạc trắng. Hỷ Nhi cùng dân làng
đấu tố tội ác của Hoàng Thế Nhân, xét xử hắn phải tử hình.
Một cuộc sống mới dưới sự lãnh đạo của Mao Chủ tịch đã tới với
quê hương. Tóc của Hỷ Nhi đã xanh trở lại. Đại Xuân và Hỷ Nhi chung sống trong
hạnh phúc.
Hai ngày sau.
Trương Khải Hiên và Chu Duyệt đứng ở hành lang của bệnh viện,
đều nóng lòng như lửa đốt.
Đường Mạn mất tích.
Chu Duyệt tức giận, không ngừng mắng vú Trương, “Bảo vú đến
xem chừng em ấy, em ấy chạy đi đâu?”
Vú Trương liên tục giải thích: “Tôi chỉ là đến phòng nước
rót chút nước sôi, lúc về liền không thấy cô ấy đâu.”
Trương Khải hiên ôm một chút hy vọng, gọi điện thoại về nhà,
bà Trương nói với anh là Đường Mạn không có về nhà, đến cuối cùng, bà Trương
còn mắng: “Con nhỏ đó đi đâu thì đi đi, không về thì không về.” Trước kia, bà
còn nể mặt con trai, bà chấp nhận Đường Mạn, đối đãi khách sáo với cô, hiện giờ
Đường Mạn đã sẩy thai, lại cắn bị thương con trai bà, bà hoàn toàn không muốn gặp
lại Đường Mạn, hết sức thất vọng với cô.
Chu Duyệt nói: “Chị lái xe tìm ở dọc đường một chút, vú
Trương, vú tiếp tục đi tìm xung quanh bệnh viện, Khải Hiên, cậu ở lại đây, điện
thoại của Đường Mạn ném ở bệnh viện, cậu gọi điện thoại cho bạn bè của em ấy thử
xem.”
**************************************
Một mình Đường Mạn đi lại trên đường lớn, nhìn chính mình
trong tủ kính thủy tinh, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt trũng sâu, xương gò má nhô
ra. Nào có vẻ đẹp của mấy tháng trước?
Cô cười khổ, chỉ có 8 tháng, quen biết Trương Khải Hiên 8
tháng, yêu đương với anh 1 tháng, gả cho anh 4 tháng, chỉ một khoảng thời gian
như vậy, cô kinh hoàng như đã trải qua tầng trời thứ chín của đời người.
Ngày tuyết rơi, ông trời thật sự dùng bóng tối đến chiếu cố
tâm trạng của cô, tâm trạng của cô vào giờ phút nà