
ệng nói không ngớt, truy vấn không ngừng, anh cũng bực bội.
Đường Mạn xách túi đi về.
Đi trên đường, cô bỗng nhiên khóc, em cách anh gần nhất, lại
yêu anh rất sâu đậm, đây là câu trả lời gì chứ. Không phải cô vô cớ gây sự, đây
rõ ràng là anh bị tổn thương, em cách anh gần nhất, lại yêu anh rất sâu đậm,
cho nên tùy em đến hóa giải chất độc cho anh là đúng rồi.
Từ đầu đến cuối, anh vẫn không nói, anh yêu em. Bởi vì, anh
vẫn chưa yêu cô.
Tại sao phải như vậy, tại sao lúc cô đang yêu anh, lại nghe
được đáp án khiến cô phải đau lòng như vậy.
Trương Khải Hiên ngồi trong nhà hàng, anh cũng rất đau đầu.
Phụ nữ, tại sao lúc nào cũng ép đàn ông trả lời một số vấn đề
khiến đàn ông không trả lời được chứ. Anh nghi ngờ, nhất định phải trả lời sao?
Tình yêu mà anh nghĩ, phải là hai trái tim cùng hút nhau, hai trái tim không
nghi ngờ nhau, chẳng lẽ ngoài miệng nói yêu thì thực sự là yêu sao?
Anh ném khăn ăn, Đường Mạn bốc đồng như vậy, mặc kệ bỏ đi,
anh thật sự có chút không tiếp nhận được.
Anh lấy điện thoại ra muốn gọi một cú điện thoại cho cô,
thôi quên đi, yếu đuối sao, phụ nữ không phải đều như vậy sao, thích cố tình
gây sự, mình dỗ dành cô ấy là được rồi.
Suy đi nghĩ lại, anh vẫn quyết định gọi điện thoại cho cô,
nhưng gọi một lần, Đường Mạn đã tắt máy.
Lần này anh thật tức giận, là cố tình, cố tình mà.
Ngày hôm sau, công ty tổ chức kiểm tra sức khỏe cho toàn bộ
công nhân viên, nhân viên nam nữ tách nhau ra làm kiểm tra, trong phòng siêu âm
B có mấy nhân viên nữ đều đang đợi, bởi vì nhân viên nữ làm kiểm tra sức khỏe
có kiểm tra tử cung, cho nên mọi người đều phải nhịn tiểu để chờ. Đến phiên Đường
Mạn, cô cũng không nghĩ ngợi gì, nằm lên giường theo chỉ thị của bác sĩ.
Bác sĩ là một người nam trẻ tuổi, anh ta nhìn thấy hình ảnh
trên màn hình rồi hỏi Đường Mạn: “Cô kết hôn chưa?”
“Vẫn chưa.”
Anh ta nhìn Đường Mạn, Đường Mạn cũng bối rối nhìn lại anh
ta.
Bác sĩ cẩn thận nhìn xuống màn hình, anh ta thật có chút hài
hước chỉnh đầu dò, rồi nghe anh ta nói: “Tôi muốn nói với cô một tin có thể
không vui vẻ gì đối với cô, cô đã có thai.”
Đường Mạn nhất thời sợ ngây người.
Ở sân thể thao của công ty, Đường Mạn thấy Trương Khải Hiên
mặc đồng phục chơi tennis đang đánh tennis với đồng nghiệp.
Cô đứng bên sân, có chút chần chừ, muốn gọi anh nhưng lại có
chút giận dỗi.
Đồng nghiệp thấy Đường Mạn, lập tức ra hiệu dừng lại, lấy cớ
nghỉ ngơi, để thời gian lại cho họ.
Trương Khải Hiên cũng nhìn thấy Đường Mạn, “Đến rồi?” Anh
nói như không có việc gì, sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống,
còn mình thì lấy nước khoáng ra uống.
Anh nhủ thầm, phụ nữ, rốt cuộc vẫn không trụ được, cho nên
thật may mắn là ngày hôm qua anh không có đi dỗ dành cô trước.
Đường Mạn mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng lại không có cách
nào để mở miệng được, rốt cuộc Trương Khải Hiên lên tiếng trước: “Tìm anh có việc
gì?”
Nghe thấy lời anh nói có hơi lạnh lùng, Đường Mạn liền nhụt
chí, cô không biết mở miệng nói thế nào, lúc này lại càng lúng túng hơn.
Trương Khải Hiên cũng không để ý đến cô, anh nhàn nhã bắt
chéo chân, tầm mắt lại dõi theo bóng của người khác, xem thật thú vị.
Đường Mạn đột nhiên cảm thấy xót xa, cô khẽ hỏi: “Khải Hiên,
anh thích em không?”
Anh hừ một tiếng, nhíu mày, “Lại nữa.”
Đường Mạn ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, cô hỏi lại lần nữa,
“Anh, thích em không?”
Trương Khải Hiên ném chiếc khăn mặt sang bên cạnh, “Không,
anh không thích.”
Đường Mạn đứng phắt dậy, cắn chặt cánh môi, xoay người rời
đi, Trương Khải Hiên cũng nổi nóng, anh ở sau lưng trầm giọng nói một câu: “Đi
rồi đừng quay đầu lại.”
Đường Mạn dừng bước, đi rồi đừng quay đầu lại, đây là câu trả
lời của anh? Cô hy vọng anh sẽ đuổi theo biết bao nhiêu, giữ cô lại, nói năng
nhỏ nhẹ lấy lòng cô một chút, không có nổi giận, anh đùa em đó, hoặc là nói, đồ
ngốc, thật là, tại sao không nghe ra là anh đùa em đó dù chỉ một chút chứ?
Nước mắt của cô vòng quanh viền mắt, anh không đến, anh
không đuổi theo, cắn chặt răng, cô không quay đầu lại.
Ở cổng bệnh viện, Đường Mạn đứng đó, chân giống như đeo chì,
bước đi khó khăn, tình thế khó xử, mâu thuẫn trong lòng như sóng lớn cuồn trào,
cô không biết nên làm gì bây giờ.
Điện thoại vang lên, cô cầm lên thì thấy, là điện thoại của
Trương Khải Hiên, do dự một lúc, cô vẫn bắt máy.
Ở bên kia, Trương Khải hiên có hơi gấp gáp, “Đường Mạn, em
đang ở đâu?”
Đường Mạn rớt nước mắt, “Em đang ở bệnh viện.”
Trương Khải Hiên chỉ ngừng nửa giây, lập tức phản ứng lại,
giọng điệu của anh càng gấp gáp, nhưng lại càng như đinh đóng cột: “Đường Mạn,
có thai đúng không? Không cần lo lắng, có anh đây, chuyện gì em cũng không cần
lo, nhưng nếu em muốn tự làm chủ, bỏ đứa bé này, đây sẽ là lần nói chuyện cuối
cùng giữa anh và em.”
Đường Mạn nhất thời ngạc nhiên, anh lại nói như vậy.
Tốc độ tin đồn của cơ cấu nội bộ lớn cũng nhanh như thư điện
tử, cho nên tin tức Đường Mạn mang thai cũng rất nhanh đến tai của Trương Khải
Hiên, vừa nghe được tin này, anh lập tức biết nguyên nhâ