
Hàng, nếu không làm sao lại làm nhiều chuyện cho con bé như vậy chứ? Còn đặc biệt đi chọn quần áo cho con bé nữa.
Lại nói, đứa con trai này căn bản chưa từng mua cho bà một bộ quần áo nào, chỉ đến sinh nhật bà mới tặng bà chút đồ trang sức, thiệt tình, coi như tặng bà một cái khăn quàng cổ còn quý hơn, mấy thứ trang sức lạnh lẽo kia làm sao ấm áp như khăn quàng cổ đây?
Aiz, thôi, con trai bà vô tâm như vậy đấy, nhưng bà còn có một cô con gái, một người con dâu nữa.
“Mẹ, mẹ còn muốn đi đâu sao?” Phương Tư Hàng hỏi.
“A Khiêm muốn mẹ dẫn con đi mua mỹ phẩm cho con.”
“Vâng.”
“Hả?” Ngay sau đó cô lại thốt lên.
“Con ngạc nhiên như vậy làm gì? Con gái ai cũng sẽ trang điểm, hơn nữa sẽ giúp sắc mặt con đẹp hơn một chút.”
Phương Tư Hàng sờ sờ mặt, “Sắc mặt con không tốt sao?”
“Ừ.” Mẹ Hầu nghĩ tới lời của con trai mình, “ Con trai mẹ nói da mặt của bà xã nó rất tốt, có điều sắc mặt chưa đủ đỏ thắm, thoa một chút mỹ phẩm trang nhã sẽ tốt hơn, hình như là nói như vậy.”
Phương Tư Hàng không cho phép mình cười, vui vẻ đi theo mẹ Hầu đi mua mỹ phẩm, nếu cô là con gái, thỉnh thoảng trang điểm trang nhã một chút cũng không tệ.
Phương Tư Hàng sửa lại bản thiết kế rồi nộp bài dự thi của mình, sau đó chờ kết quả chấm điểm, sau khi nộp bài xong cô bắt đầu thiết kế trang phục chú rể cho Hầu Mặc Khiêm, thật ra thì trang phục chú rể cũng đơn giản, không phức tạp như váy cưới, bình thường đều là màu trắng, điều mà cô băn khoăn là không biết Hầu Mặc Khiêm sẽ thiết kế váy cưới cho cô như thế nào, nếu thiết kế của hai người không hài hòa với nhau thì sẽ thế nào đây? Phương Tư Hàng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định về nhà sẽ thảo luận với anh một chút.
Điện thoại trong phòng làm việc chợt vang lên, cô bắt máy, “Alo?”
“Cô Phương, tôi gọi từ phòng thư ký của tổng giám đốc, tổng giám đốc muốn cô lên gặp ngài.” Thư ký lễ phép nói.
“Được.” Có chuyện gì vậy? Vì hai người đã thống nhất khi ở trong công ty thì việc ai chức nấy, cho nên trong giờ làm việc Hầu Mặc Khiêm rất ít khi tìm cô.
Phương Tư Hàng vừa ra khỏi phòng đúng lúc nhìn thấy Thẩm Giai Nhân cũng đi ra, hai người đứng đối diện nhau, “Thẩm Giai Nhân.”
“Phương Tư Hàng”. Phương Tư Hàng có cảm giác thái độ của Thẩm Giai Nhân với cô giống như với kẻ thù.
“Cô cũng tới phòng làm việc của tổng giám đốc sao?” Thẩm Giai Nhân hỏi.
Phát hiện ra cô ấy nói chữ “cũng”, Phương Tư Hàng chỉ gật đầu một cái, “Ừ!”
“Vậy chúng ta cùng đi đi, không biết tổng giám đốc tìm hai chúng ta có chuyện gì nhỉ?” Thẩm Giai Nhân nhẹ nhàng hỏi.
Phương Tư Hàng không trả lời bước vào thang máy, cùng Thẩm Giai Nhân bước vào phòng tổng giám đốc.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, ngoài Hầu Mặc Khiêm ra còn có mấy nhà thiết kế giàu kinh nghiệm.
Phương Tư Hàng nhìn về phía Hầu Mặc Khiêm, phát hiện ra sắc mặt anh không tốt, lạnh lùng, hình như anh đang tức giận.
“Tổng giám đốc.” Thẩm Giai Nhân tươi cười chào hỏi, “Không biết tổng giám đốc tìm tôi có chuyện gì?”
Hầu Mặc Khiêm im lặng không nói gì, A Kỳ - một trong những nhà thiết kế giàu kinh nghiệm trong phòng liền lên tiếng, “Công ty rất coi trọng cuộc thi dành cho các nhà thiết kế mới lần này, cuộc thi dành cho các nhà thiết kế mới hàng năm đều là trọng tâm chính của công ty, nhưng mà chúng tôi phát hiện trong các tác phẩm dự thi lần này, có hai bản thiết kế trong bộ sưu tập của hai người lại giống nhau như đúc.
Lời của A Kỳ khiến Phương Tư Hàng ngây ngốc, cô còn chưa hình dung được chuyện gì đang xảy ra, Thẩm Giai Nhân đã lớn tiếng nói trước: “Làm sao có thể như vậy được, anh cho rằng tôi sao chép của cô ấy sao? Tôi làm sao có thể sao chép bài của cô ấy được.”
“Tôi còn chưa nói cô sao phép tác phẩm của cô ấy mà.” Hầu Mặc Khiêm vẫn im lặng nãy giờ bỗng nhiên lại lên tiếng.
“Tất cả mọi người đều biết Phương Tư Hàng là vợ của tổng giám đốc, tổng giám đốc dĩ nhiên sẽ bênh vực cô ấy, coi như hai bản thiết kế kia là do tôi thiết kế, tổng giám đốc cũng sẽ nói là do cô ấy thiết kế.” Thẩm Giai Nhân giậm chân, nhìn dáng vẻ thật sự rất vô tội.
Phương Tư Hàng nhìn chằm chằm vào Hầu Mặc Khiêm, cô nghĩ anh có ý khác.
“Trong bộ sưu tập của hai người chỉ có hai bản thiết kế là giống nhau, như vậy có thể nói ý tưởng của hai người cũng gần gần giống nhau, cho nên tôi nghĩ, chi bằng hai người dùng linh cảm mà hai người đã vẽ hai bản thiết kế đó rồi vẽ ngay tại đây đi.”
Những lời này khiến Phương Tư Hàng bật cười, Hầu Mặc Khiêm biết rõ hai bản thiết kế đó là của ai, lại rất thông minh khi không vạch trần chuyện này, cũng không vì quan hệ của hai người bọn họ mà thiên vị cô.
Anh tín nhiệm cô như vậy, bởi vì anh biết rõ cô lấy linh cảm gì để vẽ bài dự thi lần này, cũng biết hình mẫu của cô đang ngồi ngay trước mặt cô.
A Kỳ lấy dụng cụ vẽ, chia ra đưa cho hai người bọn họ, “Hai người có thể bắt đầu vẽ, tôi cũng nói trước, hai người có bốn tiếng để vẽ…..Cô Thẩm?”
“Tôi……” Thẩm Giai Nhân nhẹ nhàng lên tiếng, “Chuyện này quá bất ngờ, tôi không biết…..”
“Cô Thẩm cứ dựa trên linh cảm của mình để vẽ thôi.”
Thẩm Giai Nhân liếc thấy Phương Tư Hàng đã bắt đ