
nh Vũ Hiên.
Cuối cùng thấy hiệu quả rồi, Lãnh Vũ Hiên như con heo chết không động đây đột nhiên có phản ứng. Chỉ là phản ứng của anh ta không phải là di
chuyển cánh tay, buông Tiếu Trác, mà là dùng hai tay duỗi dài ra ôm cả
người Tiếu Trác vào lòng.
Sao có thể như vậy chứ! Tiếu Trác bị ép đầu vào ngực Lãnh Vũ Hiên, đành với tay ra, hạ thủ eo Lãnh Vũ Hiên lần nữa——
“Nếu anh là em, anh sẽ ngoan ngoan dừng tay.” Đột nhiên, giọng nói trầm lắng của Lãnh Vũ Hiên vang lên bên tai Tiếu Trác.
“Anh đang nói mơ?” Tay Tiếu Trác đặt trên eo Lãnh Vũ Hiên lập tức
cứng lại. Cô có chút do dự ngẩng đầu nhìn gương mặt Lãnh Vũ Hiên vẫn
đang nhắm mắt.
“Em có lẽ không biết, tối qua trước khi anh bị em đá khỏi phòng đã
đặc biệt trải thẳng ga giường bên nửa của anh, sáng nay vào phòng ngủ ga giường nửa bên đó vẫn bằng phẳng như cũ, điều này chỉ có thể nói rõ
dáng ngủ hỏng bét của em chỉ nhằm vào anh! Anh vẫn nhắm mắt thì thầm bên tai Tiếu Trác.
“Anh, anh, anh —— đê tiện!” Tức chết mất, Tiếu Trác thẹn quá hóa giận bắt đầu ra sức vùng vẫy, định rời bỏ vòng tay của Lãnh Vũ Hiên.
“Anh nhiều nhất chỉ có thể nói là tùy bệnh hốt thuốc, tương kế tựu
kế. Là em – người không đê tiện này giỡn gạt trước.” Lãnh Vũ Hiên thủng
thỉnh kẹp chặt Tiếu Trác không ngừng vùng vẫy, giọng nói trầm lắng đầy ý cười, “để cảm ơn bữa sáng của em, sáng nay anh còn thầm hạ quyết tâm,
sau này nếu không được sự cho phép của em, anh tuyệt đối không cưỡng ép
đụng vào em. Nhưng nếu em còn làm như thế nữa, anh sẽ coi nó là lời mời
của em.”
“Vậy anh còn không buông tay.” Tiếu Trác nghe lời vội vàng ngừng vùng vẫy.
“Anh muốn ôm em ngủ, coi như trừng phạt em dám giỡn gạt, lần sau em
đánh úp anh nữa, anh sẽ không dễ tính đến thế đâu. Ngủ đi, Lãnh phu
nhân.” Anh hôn lên trán cô, hài lòng nhắm mắt, không lâu liền đi vào
giấc ngủ.
Nhưng, Tiếu Trác đáng thương lại mặt đỏ tim đập, lâu lâu mà không thể ngủ nổi.
Giao đấu lần hai, dường như Tiếu Trác hơi thua kém.
“Tít … tít… tít…”
“Alo——” Tiếu Trác vẫn say giấc nồng giơ tay tìm điện thoại đang reo, đặt bên tai mình.
“Sinh nhật vui vẻ!” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng hào hứng của Tần Như.
“Vui vẻ cái đầu bồ, bồ cố ý thì có!” Giọng ngái ngủ lơ mơ của Tiếu
Trác đấy phè sự tố cáo, “sớm thế này đã gọi điện quấy rầy giấc ngủ của
mình.”
“Trời ạ, đứa trẻ không có lương tâm này! Mình tính qua thời gian
chênh lệch rồi, hiện tại bên bồ là 9h35, vừa vặn thời gian bồ sinh ra
năm đó! Bạn chí cốt đấy, tặng lời chúc sinh nhật đúng khoảnh khắc này.”
“Xì, chỉ chúc đã đủ à? Có thứ gì thực tế chút không?” Tiếu Trác mở mí mắt nặng nề, nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, sắp 10h rồi. Đây đều
trách Lãnh Vũ Hiên, nếu không phải anh ta khăng khăng ôm cô ngủ, cô cũng không thể mất ngủ tới tận nửa đêm.
“Có chứ, thời gian bồ đi, “phí trông nom” công ty và nhà giúp bồ, mình không tính nữa.”
“Xin đi, công ty bồ cũng có phần, nhà có bảo vệ trông coi, hơn nữa mình còn đền anh mình cho bồ, chị dâu tương lại ạ.”
“Ban ngày đấy, nhận lung tung cái gì mà họ hàng chứ” Giọng Tần Như
hờn mát vang lên, “Chuyển tới Lãnh gia mọi thứ đều thuận lợi chứ? Chắc
không phải người ta là đồ tể, bồ làm thịt cá chứ?”
“Trả lời câu hỏi này của bồ đã sỉ nhục chỉ số IQ của mình, Lãnh Vũ
Hiên —— một người đến vị phụ thân mình có thể lừa anh ta thành gối thêu hoa* (ám chỉ người có hình thức mà không có tài năng), anh ta chỉ có
thể là bại tướng dưới tay mình!” Tiếu Trác giọng điệu xem thường, bại
người không bại trận, dù sao điều này cũng chẳng có ai bóc trần lời nói
dối của cô, “Hôm qua mình mới đá anh ta xuống giường 3 lần!”
“Nhắc tới phụ thân đại nhân của bồ, hôm qua ông ấy gửi cho bồ món quà đáng giá.”
“Bồ nhận rồi!?”
“Lúc đầu mình không nhận, nhưng cuối cùng ông ta để mẹ Dư đích thân
tới, mình có thể không nhận không? Bồ coi như quà của mẹ Dư tặng bồ đi.” Tần Như đành giải thích.
“Bỏ đi, đợi sau này mình tìm cơ hội chuyển tặng sang cho Kỳ Kỳ.” Mẹ Tú Trung đã ra mặt thì cô cũng không tiện nói gì nữa.
“Còn nữa, mình gặp Ân Niện Hạo. Anh ta nhờ mình nói với bồ, dù bồ cảm thấy anh ta không thanh khiết trong tình yêu, nhưng so với ông chồng bồ lựa chọn, anh ta thánh thiện như thánh mẫu.” Giọng Tần Như tràn ngập ý
cười, có lúc đàn ông thật buồn cười, vừa nghĩ tới chuyện Ân Niện Hạo đặc biệt tìm cô chuyển đạt lời này cô liền muốn cười.
“Ha ha ha, vua nham hiểm lại nói ra lời nói thật này! Mình thực sự
lấy phải ngựa giống lăng nhăng!” Tiếu Trác nhếch mép cười, tên vua nham
hiểm này thật là thích ghen ghét.
“Ha ha ha, cách nhìn cư xử vợ chồng giữa nam và nữ thật khác nhau, bồ xem bộ mặt cười trên nỗi đau của người khác đó của bồ, cứ như chúng ta
đang thảo luận chồng người khác ý.”
“Đương nhiên không giống nhau, vợ mà lạc lối không chỉ sẽ khiến thể
diện chồng bị tổn thương, quan trọng nhất là một người không cẩn thận sẽ khiến chồng trở thành ông bố “đổ vỏ”. Chồng lạc lối dù là hôn cả phụ nữ trên thiên hạ, mình cũng chẳng lo anh ta mang thai, khiến mình trở
thành bà mẹ “đổ vỏ”.”
“Mình ngất, cái miệng bồ! Không tán dóc với bồ n