
mà ôm ấp biết bao hi vọng. Hóa ra chỉ là
đóng kịch.
“Tôi chỉ phối hợp với anh thôi, để anh có thể sớm bàn giao công việc.” Giản Tư cười nhạt: “Để tôi đoán nhé, Hề phu nhân đã
hứa hẹn gì với anh nhỉ? Cổ phần của Gia Thiên ư, không đúng, anh đâu bận tâm đến nó. Hay là anh đã bị bà ta nắm trúng điểm yếu nào?”
Bàn tay dưới bàn của Kỷ Hằng càng lúc càng siết chặt, cô đã đoán đúng, anh
đã đồng ý giúp bà bác Triệu Trạch với điều kiện, sau khi Giản Tư và Hề
Thành Hạo chia tay, bà không được phép ngăn cản anh và Giản Tư đến với
nhau. Anh biết mình thô bỉ. Từ lúc bắt đầu giao dịch bí mật này, mỗi lần gặp mặt, anh đều xấu hổ không dám nhìn vào mắt Hề Thành Hạo. Anh giống
như một kẻ đáng thương phải bản rẻ linh hồn cho quỷ dữ, chút an ủi duy
nhất anh có chính là những cử chỉ bộc lộ tình cảm kín đáo cùa Giản Tư
lúc hai người ở bên nhau những cử chỉ này đã khiến anh hoàn toàn tin
rằng: người cô yêu là anh, và cuộc hôn nhân của cô và Hề Thành Hạo chẳng qua chỉ là một âm mưu gian trá, một cuộc báo thù. Với sự can thiệp của
người mẹ chồng lúc nào cũng chỉ muốn chia cắt bọn họ, Giản Tư và Thành
Hạo chia tay chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Kỷ Hằng thậm chí còn
xếp sẵn kế sách đối phó để Giản Tư không phải ngượng ngùng sau khi chia
tay Hề Thành Hạo. Anh sẽ đưa Giản Tư rời đi, đến một nơi khác, hai người sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Anh sẽ khiến cô và cả anh quên đi quãng
thời gian không vui vẻ này. Anh không giống Hề Thành Hạo, Hề Thành Hạo
là người muốn gánh vác tất cả mọi trách nhiệm trên đời. Còn anh từ nhỏ
đã sống tùy hứng, không có tinh thần trách nhiệm rồi. Anh là Trụ Vương
mê muội Đắc Kỷ dẫn đến tai họa mất nước, còn Hề Thành Hạo là Vũ Hán lấy
thiên hạ làm trọng.
“Đều là giả dối sao?” Anh lầm bầm hỏi Giản Tư mà dường như đang tự vấn chính mình.
Giản Tư mỉm cười châm biếm, cố ý mở to mắt kinh ngạc: “Chẳng lẽ những thứ
anh làm cho tôi đều là thật lòng sao?” Anh đã tiếp cận cô theo ý Triệu
Trạch, cố tình phá hoại tình cảm của cô và Hề Thành Hạo. Chẳng lẽ anh
lừa gạt cô là vì thật lòng yêu cô, chuyện đó mới nực cười làm sao.
Hề Kỷ Hằng nhìn Giản Tư, cảm xúc hỗn độn va đập vào nhau làm đầu óc anh
rối loạn, anh còn có thể nói gì đây? Bởi vì anh thật lòng muốn được ở
bên cô, bởi vì anh cảm thấy hôn nhân giữa cô và Hề Thành Hạo là một sai
lầm sớm muộn gì cũng phải sửa chữa? Liệu anh nói thế cô có tin không?
“Cô cố ý… làm như thế với tôi, cô muốn báo thù tôi sao?” Anh đột nhiên bật
cười, thật chua chát, sao anh lại thông minh đột xuất nghĩ ra điều này
chứ.
Giản Tư nghiêng đầu ngậm nghĩ: “Cũng không phải, kỳ thực
tôi chỉ phối hợp diễn xuất thôi.” Kỷ Hằng sợ Giản Tư nhận ra sự run rẩy
của mình, anh dùng một cánh tay ghì lên mặt bàn chống cằm để tỏ ra trấn
tĩnh: “Tại sao cô lại nói ra điều này? Không nói ra, có lẽ cô vẫn còn
lợi dụng tôi được đấy.” Lợi dụng… tại sao hai chữ này lại khiến anh đau
lòng đến thế! Đúng vậy, cô đã lợi dụng anh, luôn là như thế!
“Gần đây bác anh đã không ra chỉ thị bảo anh tiếp cận tôi nữa đúng không?”
Cô uống một ngụm, lưu luyến cảm giác từng giọt cà phê mịn màng lướt qua
môi, vẻ mặt say sưa mới đáng yêu làm sao. Nó hoàn toàn đối lập với câu
nói sắc hơn cả dao thốt ra khỏi miệng: “Đối với chúng tôi mà nói, anh đã hết giá trị rồi, đã đến lúc qua cầu rút ván.” “Chúng tôi…” Hề Kỷ Hằng
thất thần, lúc này cô con dâu và bà mẹ chồng vốn không đội trời chung
lại được gộp chung vào thành “Chúng tôi” Nhưng điều này… rất chính xác,
trong cuộc chơi của Triệu Trạch và Giản Tư, anh chẳng qua chỉ là một kẻ
xấu xa chuyên làm điều xằng bậy. Anh đã tưởng mình là nhân vật chính,
sau một hồi loay hoay như kẻ mù sờ soạng tìm đường mới nhận ra mình chỉ
là vai phụ phản diện.
Giản Tư cười, “Thật là sảng khoái! Trước
đây anh làm bộ không quên được tình cảm với tôi, nhưng lại không dám làm những chuyện có lỗi với Thành Hạo, bộ dạng si tình đó làm tôi buồn nôn
chết được. Tôi cũng không định vạch trần trước mặt anh đâu, cứ để anh
nghĩ kĩ năng diễn xuất của mình rất tốt cũng chả sao. Có điều, Kỷ Hằng
à…” Cô cười càng ngọt ngào hơn: “Không thất bại thì không tiến bộ được,
anh nhìn tôi mà xem, tôi chính là một ví dụ điển hình.”
Lồng
ngực Hề Kỷ Hằng sắp vỡ tung: “Được lắm! Cô tiến bộ nhanh lắm!” Anh chỉ
có thể cười lạnh, mặc dù anh rất muốn bóp chặt cái cổ trắng ngần kia,
hét lên với cô rằng, bộ dạng si tình làm cô buồn nôn chết được kia hoàn
toàn là thật lòng! Sau khi dứt lời thì sẽ bóp chết cô luôn!
Anh nghiến răng nghiến lợi kiềm chế cơn phẫn uất, lạnh lùng hỏi: “Cô có tin chồng cô thật lòng với cô không?”
Giản Tư nhìn bức tranh trên cốc, rồi lại cầm lên chiếc cốc bị Hề Kỷ Hằng thờ ơ. Cô nối liền hai bức tranh lại, bộ dạng ngoan ngoãn hiền lành. Cô
thấy cà phê quán này rất ngon, những chiếc cốc rất thú vị, thế là đủ.
Còn những người đàn ông ngồi đối diện cô là ai – cũng có gì khác biệt?
Hề Kỷ Hằng nhìn Giản Tư: “Cô cũng cảm thấy buồn nôn khi Thành Hạo đối xử tốt với cô hả?”
Giản Tư khẽ cong môi, hình như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói,