
bắt mắt trên tay cô, ánh hoàng hôn u ám lọt qua cửa kính, khiến bà trông càng tiều tụy, Giản Tư
không dám nhìn kỹ mẹ, mỗi lần nhìn vào khuôn mặt ấy, cô thầm kinh ngạc,
đây là mẹ của cô sao? Mẹ từng là một người phụ nữ xinh đẹp, nhã nhặn,
nhìn mẹ, cảm giác tội lỗi trong cô lại tăng lên. Thái độ im lặng chờ đợi của mẹ cho cô biết, hôm nay e là không đễ dàng gì, người bệnh lâu ngày, tính khí quái đản chỉ có người chăm sóc họ mới biết được, dù là chuyện
đáng mừng nhưng họ vẫn có thể nổi cơn lôi đình, la hét ầm ĩ như thường.
“Mẹ.” Cô đặt đống đồ xuống, bật đèn, “Ăn cơm thôi mẹ, hôm nay Chính Lương và
vị hôn thê của anh ấy mời cơm.” Cô gái Giản Tư thường ngày ít lời luôn
cố nói nhiều trước mặt mẹ, bởi cô biết mẹ rất cô đơn. “Bất ngờ quá mẹ
nhỉ, Chính Lương lại kết hôn với sếp của con.”
“Túi đồ kia ở đâu ra?” Khổng Tú Dung lạnh nhạt cắt ngang lời cô.
Giản Tư cắt môi, cánh tay đang bày đồ ăn dừng lại, “Sếp của con, chị Trương Nhu tặng.”
“Nó cho mày thì mày nhận luôn hả?!” Khổng Tú Dung quét ánh mắt sắc bén lên
người con gái, “Tao ghét nhất loại con gái ti tiện nhòm đông ngó tây!
Mày phải biết bằng lòng với cuộc sống của mày chứ? Cần quần áo của người ta để làm gì! Có quần áo mới thì mày sẽ thành công chúa sao?!”
Giản Tư không nói gì, im lặng lắng nghe, cô biết, mẹ chửi mắng phần lớn là
để xả cơn bực bội, một người bị nhốt trong căn nhà chật hẹp tăm tối này
bao nhiêu năm, chẳng khác ngồi tù, dĩ nhiên có lắm nỗi bực bội.
“Tại sao nó mua quần áo cho mày?” Câu hỏi cuối cùng cho thấy cơn bực tức đã giảm dần, Giản Tư vội vàng giải thích.
“Phó giám đốc nói muốn con làm thư ký riêng của chị ấy, sau này không tránh
khỏi phải ra ngoài công tác, ăn mặc tùy tiện quá…” cô ngừng lại chút,
“Sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt công ty, bởi vì chị ấy là vợ chưa cưới của
Chính Lương, nên cũng coi như bạn con, xét chuyện công việc hay việc
riêng chị ấy đều muốn tặng cho con ít quần áo.” Cô phát hiện cái cớ mà
Trương Nhu nghĩ ra vô cùng hợp lý, cô chẳng những có thể tự an ủi mình
mà còn thuyết phục được mẹ.
Khổng Tú Dung im lặng một lúc, mới lãnh đạm nói: “Đưa quần áo đây ta xem.”
Giản Tư mừng rỡ, không ngờ cơn bão hôm nay lại nhanh chóng yên ắng như thế,
“Chính Lương cũng mua tặng mẹ hai món này.” Cô quay lại đưa hai chiếc
túi màu nâu cho mẹ.
Phụ nữ nhìn thấy quần áo ai chẳng vui, Khổng Tú Dung cũng không ngoại lệ, bà bảo Giản Tư bày hết quần áo lên giường
để xem kĩ từng chiếc. Trương Nhu chắc chắn đã tốn không ít công sức,
đống quần áo chị mua cho Giản Tư, kiểu dáng và cỡ rất vừa vặn, vừa giản
dị xinh xắn vừa ngọt ngào thanh thoát, thích hợp mặc đến công ty hoặc
dạo phố. Ba bộ quần áo còn có thể phối hợp với nhau, đầy đủ từ áo thun
mặc trong cho đến áo khoác dài tay mặc ngoài, thậm chí còn có thêm hai
đôi giầy.
Khổng Tú Dung ngắm nghía hồi lâu, “Đã nhận lòng tốt
của người ta thì phải biết báo đáp, chúng ta không phải loại người rình
ăn của người khác, có hiểu không?”
Giản Tư gật đầu, “Mẹ, ăn cơm thôi, không thì nguội mất.”
Nhìn mẹ chăm chú ăn cơm, Giản Tư mỉm cười, cuộc sống của cô thật ra đã thay
đổi, cô mãn nguyện với sự thay đổi này, đây mới chính là thứ cô mong
muốn. Giản Tư mặc bộ quần áo mới Trương Nhu tặng, cô bồn chồn ngồi trên ghế
trong phòng làm việc, trong lòng không khỏi ngại ngùng khi nghĩ tới đoạn Trương Nhu bước vào nhìn thấy mình trong trang phục này.
Trương Nhu bước vào, khuôn mặt toát lên sự kinh ngạc và tán thưởng, chị cười
phóng khoáng, khẩu khí tự nhiên: “Đẹp lắm, Tư Tư.” Lời khen ngợi trực
tiếp làm Giản Tư hơi xấu hổ, nhưng thái độ thẳng thắn của chị khiến cô
thở phào nhẹ nhõm. Quần áo được xem như quà tặng, nhưng dù sao nó cũng
mang hàm ý bố thí, nếu chị vì sợ cô ngượng ngùng mà làm bộ như không có
chuyện gì bước qua, chắc cô còn thấy khổ sở hơn.
Tiền Thụy Na
lúc nào cũng hớt ha hớt hải bước vào công ty, lúc nhìn thấy Giản Tư, cô
ta há mồm trợn mắt, rõ ràng rất bất ngờ, bị cô ta soi chằm chằm một lúc
lâu, Giản Tư đành ngẩng đầu cười gượng.
Tiền Thụy Na cong môi,
không chịu đi mà lại gần quan sát kỹ bộ quần áo của cô, “Ồ? Đều là hàng
hiệu. Cậu…” Cô ta nheo mắt, “Có phải cậu với được đại gia rồi phải
không?”
Lông mày Giản Tư nhíu lại khó chịu, chưa kịp trả lời thì nghe thấy Trương Nhu gọi cô vào. Tiền Thụy Na hậm hực nhìn theo bóng
Giản Tư khuất dần sau cánh cửa.
Trương Nhu ra hiệu cho Giản Tư
ngồi xuống, cô cảm thấy rất căng thẳng, không hiểu vì sao thái độ của
chị lại nghiêm túc y như ngày đầu cô đến phỏng vấn, chị lật tài liệu
trên tay, ngẩng đầu nhìn Giản Tư đang đứng rụt rè bên cạnh, “Giản Tư, em có biết vấn đề lớn nhất của em ở đâu không?”
Tay khẽ run rẩy, khuôn mặt trắng toát, Giản Tư lo lắng nghĩ không lẽ cô đã làm sai chuyện gì rồi sao?
“Vấn đề lớn nhất của em là không tự tin!” Trương Nhu dùng ngón tay gõ lên
mặt bàn, “Em là trợ lý của chị, muốn để khách hàng tin tưởng em, thì
trước tiên chính em phải tự tin vào bản thân mình.”
Tự tin vào bản thân? Giản Tư cúi đầu, cô… còn có thể làm được sao?
Trương Nhu đẩy tập tài liệu đến trước mặt cô, “Tự t