
ỹ, ngay khi về nước đã chính thức tiếp quản Tập đoàn Gia Thiên.”
“Sao thế?” Hề Kỷ Hằng lập tức phát hiện ra sự bất thường ở cô.
Anh thấy cô cười bình thản, nghiêm giọng nói: “Có tiền thật tốt.”
Anh nghĩ mình vừa nhìn nhầm, hừ một tiếng, anh không hiểu ý tứ sâu xa bên
trong, chỉ thấy lời cảm thán của cô thật vô vị, “Anh tôi đẹp trai
không?” Anh nhìn thẳng về phía trước, nhướn mày hỏi.
“Đẹp trai.” Cô điềm nhiên trả lời.
Cô không ngờ mình lại khóc, giọt nước mắt đó rơi xuống trong vô thức, bây
giờ cô đã định thần lại, nước mắt không chảy ra được nữa, vì từ lâu cô
đã học được cách khống chế nước mắt.
Cô không nhận ra anh nữa. Ít nhất cô phải nhờ dòng chữ giới thiệu của Hải Đồ mới dám khẳng định đây
là anh, gấp tạp chí lại, cô không muốn tìm hiểu anh của hiện giờ, cũng
như anh trong quá khứ mà cô đã lãng quên.
Có tiền thật tốt, thực
sự rất tốt. Anh có thể đến một nơi tùy thích, bắt đầu cuộc sống mới, chỉ cần anh muốn quên, thì trong một đêm, quá khứ sẽ biến đi không còn vết
tích.
Nhưng cô thì không thể, cô không có khả năng dời khỏi quê
nhà, chỉ biết giương mắt chờ thời gian trôi đi tại mảnh đất đầy ắp kí ức này. Sự dày vò đó như thể tự mình khâu lại vết thương cho mình, mỗi
đường khâu đều phải cắn răng chịu đau, dùng cơn đau này thay thế cho cơn đau khác. Có lẽ, chỉ bằng cách lặp đi lặp lại đau đớn như thế, mới giúp cô hoàn toàn quên được anh.
Cô bước một mình trên những con
đường đã từng chung bước với anh, đi qua những quán ăn đã bước vào cùng
anh, thậm chí cả nhà nghỉ nơi lần đầu hai người thuộc về nhau, cả bệnh
viện nơi cướp mất sinh mạng đứa con vô tội. Lúc đầu cô rất đau đớn, đau
đến không chịu nổi. Nhưng cô không có cách nào trốn tránh được, hết lần
này đến lần khác, hết năm này đến năm khác, cuối cùng cơ thể đâm tê dại. Nhà nghỉ đó làm ăn thua lỗ bị chuyển thành quán Karaoke, cô phải mất
một thời gian dài mới phát hiện ra chuyện này. Mỗi ngày cô cắm cúi trên
đường đi học và về nhà, không để ý đến sự thay đổi xung quanh, cho đến
một hôm ngẩng đầu lên phát hiện, những hàng quán ngày xưa đã không còn
nữa, thay vào đó là những cửa hàng sang trọng.
Cuộc đời cô cũng như vậy, bình thản trôi qua trong khó khăn, giờ như đã lật sang một trang mới! Sau khi Hề Kỷ Hằng lái xe vào bãi đỗ của tổng hành dinh Gia Thiên, bảo
vệ nhận ra xe anh, cung kính hướng dẫn đỗ tại vị trí đặc biệt gần cửa ra nhất. Giản Tư sửa chồng tạp chí dưới chân cho gọn gàng, đặt lên đùi,
chờ xe dừng lại thì bắt đầu công việc luôn.
Hề Kỷ Hằng bật cười nói: “Còn cần đến cô chắc?”
Anh chưa dứt lời thì thấy có ba thanh niên trẻ từ cửa lớn bước ra, mở cửa
xe chào Hề Kỷ Hằng một tiếng, rồi nhanh nhẹn vác mấy chồng tạp chí.
“Bê chồng này trước.” Hề Kỷ Hằng vẫy tay với một người, hất hàm về phía chồng tạp chí trên đùi Giản Tư.
Giản Tư rất cảm kích, anh đã sắp xếp đâu vào đấy, cô không cần ngơ ngác đi
hỏi chỗ này chỗ kia. Nhưng anh không cho cô cơ hội cảm ơn: “Cô đối chiếu số lượng với họ, làm biên bản thu nhận, sau đó đợi tôi ở đại sảnh, tôi
sẽ xong ngay thôi.”
“Tôi tự về thì hơn, giám đốc, anh cứ lo việc của anh đi.” Cô rụt rè nói.
Hề Kỷ Hằng lườm cô một cái: “Lúc mới đến cả ngày cô câm như hến, bây giờ lại lắm lời thế này, hết thời gian thực tập rồi chắc?”
Giản Tư đờ người, cười khẽ, đúng thế, cô và anh đã không còn xa lạ như ngày
đầu mới đến. “Chờ đi, chốc nữa có việc giao cho cô.” Hề Kỷ Hằng nhăn mày bực bội, mở cửa xuống xe, Giản Tư cũng vội vàng xuống theo. Ba thanh
niên trẻ ôm toàn bộ tạp chí đã đi đến gần cửa lớn, Giản Tư sợ bị lạc
không tìm thấy họ, chạy vội theo sau, không có thời gian để tâm đến Hề
Kỷ Hằng nữa.
Giao tạp chí cho phòng hành chính rất đơn giản,
chẳng mấy chốc đã xong. Giản Tư trở về đại sảnh tầng một, lặng lẽ ngồi
xuống một góc khuất chờ đợi.
Anh làm việc ở đây sao? Anh sẽ trở thành chủ nhân của tòa nhà này ư?
Cô quan sát xung quanh, tâm trạng khó giải thích rạch ròi, không buồn cũng không vui, thờ ơ lãnh đạm.
Đột nhiên nhân viên trong đại sảnh nhốn nháo ai cũng tất bật, tác phong
cũng nghiêm túc hơn. Có vài người bước vào, khí thế trang trọng, nhân
viên lễ tân mỉm cười cúi đầu chào, cô lặng lẽ đưa mắt về phía đám người
đó.
Không khó để nhận ra anh, bởi anh luôn là người nổi bật nhất trong đám đông. Bao lâu nay cô luôn né tránh ánh mắt của người khác,
hôm nay, cô mới lại nhìn chăm chú một người như vậy, cô phải nhìn anh
thật rõ, nhìn rõ sự khác biệt giữa hai người, cũng như cô và nội thất xa hoa hào nhoáng trong tòa nhà này, cách biệt trên trời dưới đất.
Mắt nhìn thẳng phía trước, anh hiên ngang bước đi, cô biết, anh không nhìn
thấy cô. Hồi đó… dù sân trường rất đông người, anh vẫn nhìn thấy cô ngay lập tức.
Anh đã thay đổi, thay đổi rất nhiều, cũng giống như cô vậy. Trong hồi ức, anh chẳng qua là một chàng trai suy nghĩ sâu sắc hơn các bạn cùng tuổi, bây giờ anh đã trở thành một người đàn ông oai phong lẫm liệt, hơn nữa còn vô cùng xuất sắc. Ánh mắt đó đã trở nên lạnh lẽo
xa lạ, cô dần dần nhận ra, tất cả mọi thứ, đều rất xa lạ.
Anh và mấy người đi theo bước vào t