
o chòi
ruộng, tên địa chủ Khá gọi chị Hai vào, ngon ngọt dỗ dành, bảo chị nếu ưng
thuận thì hắn sẽ cưới chị làm vợ thứ ba. Vợ cả hắn còn nằm liệt ở nhà thương
tỉnh từ năm này qua năm khác. Vợ thứ hắn thì đang trông coi một đồn điền xa...
"Mày chỉ gật đầu một cái tức khắc lên bà". Chị Hai sụp lạy hắn, xin
tha cho chị về. Hắn hết dỗ dành rồi dọa nạt. Hắn đã dùng gậy, dùng roi mây đánh
chị thâm tím khắp mình mẩy, và lôi nhốt chị trong nhà kho bờ trống với một vò
nước lã. Rồi hắn lại mò xuống dụ dỗ, đánh đập, nhưng hơn mười ngày vẫn không
xoay chuyển được lòng chị. Chị Hai cứ nằm khóc, và hết khóc lại ngóng ra khe
vách, trông chờ người yêu một cách tuyệt vọng. Tên địa chủ cấm tiệt bọn tôi
trai tớ gái trong nhà không được hé môi với ai. Thằng Bé ngày nào cũng lén lún
đút vào cửa cho chị một nắm cơm.
Ngoài thằng Bé ra, bây giờ chỉ còn có con
thằn lằn chắt lưỡi trên vách và con cóc nghiến răng ngoài thềm thương cho cảnh
ngộ của chị thôi?
Đã khuya mà ai còn chèo thuyền. ngoài sông
hát hò làm chi cho lòng chị Hai thêm đau như muối xát:
“Một tiếng nhục anh để
đó, hai tiếng nhục anh để đó, ba tiếng nhục anh ra đi... ".
Chị Hai ôm mặt khóc nấc lên. Chỉ còn có lấy
cái chết để bảo toàn trinh tiết, đền đáp lại mối tình của người yêu thôi. Chi
thò tay ra lỗ vách thủng, với lấy sợi thừng vải máng bên ngoài.
Thằng Bé ngủ bên hè vựa lúa gần đó. Tiếng
khóc của người thiếu nữ xấu số đã khiến nó nhiều đêm không chợp mắt. Nó thường
trở dậy đứng bên ngoài vách nhà kho nghe chị khóc, và lòng nặng trĩu xót thương
một cách bất lực, nó chỉ biết lặng lẽ cúi đầu, thất thểu dưới ánh trăng đi về,
nó không sao ngủ được... Tình cờ thằng Bé đã bắt gặp bàn tay run rẩy thò ra níu
sợi dây thừng. Nó chạy đến giật phăng sợi thừng ném ra xa, và trong giây phút
đứng trước nỗi đau khổ tột cùng của những người nghèo cũng bị áp bục như nhau,
nó không còn nghĩ đến cái gậy quất đến quằn người và những trận đòn khủng khiếp
của lên dịa chủ, nó nhắm mắt chạy băng dộng ra chòi ruộng của anh Hai...
Khi anh Hai và thằng Bé về đến nhà kho thì
trăng đã lu. Anh sờ soạng vỗ vỗ vào vách gọi mấy tiếng. Không bên trong động
cựa gì. Chiếc khóa to tướng nghiến kẽo kẹt trong hai bàn tay nóng rục lửa của
người chồng chưa cưới. Anh không bẻ nổi khóa.
- Cạy mẹ cửa đi, anh! -
thằng bé trao cho anh con dao mà anh vừa ném bên vách.
Đêm lặng như tờ. Tiếng dao nạy cửa nghiến vào
ổ khóa nghe rợn người. Mấy con chó chạy ra, gặp người nhà chúng không sủa,
nhưng con nào con nấy cứ nhảy chồm chồm, kêu ư ử ngạc nhiên trước một việc kỳ
lạ mà chúng chưa từng chứng kiến trong ngôi nhà này. Chiếc khóa bật ra. Anh Hai
đạp cửa lao vào: Anh vấp phải một thân người mềm nhũn nằm trên nền gạch. Anh
run run cúi xuống bế thốc lên tay. Chị Hai hãy còn thoi thóp. Cơn xúc động dữ
dội đã làm chị ngất đi.
- Chết rồi, anh Hai ơi ông chủ xuống kìa? -
thằng Bé đứng bên ngoài kêu lên.
Khi anh Hai bế chị Hai ra
sân thì tên địa chủ Khá đã cầm gậy lững thường bước tới.
- Bỏ nó xuống! Kìa! Tao bảo mày bỏ nó xuống!
- Bẩm ông chủ...
- Câm mồm ngay!
- Xin ông thương vợ chồng
chúng tôi...
- Vợ mày à?
- Bẩm ông chủ...
- Có bỏ xuống không?
- Ông chủ nỡ nào...
- Nỡ nào? Nỡ nào? Nỡ nào! - Tên địa chủ nén
giọng rít lên, và hắn phang gậy xối xả, đập vào đầu vào mặt anh, đập vào cả cái
thân hình mềm nhũn trên tay tên đầy tớ dám cưỡng lệnh hắn.
Anh Hai quay lưng ra hứng đòn cho người vợ
chưa cưới đang thiêm thiếp trong tay mình. Sức người dù khoẻ đến đâu cũng có
hạn thôi. Anh lảo đảo ngã khuỵu xuống. Nhưng anh vẫn còn đủ sức đặt chị Hai nằm
đấy, cầm con dao quay lại.
Tên địa chủ Khá hét ầm lên, ba chân bốn cẳng chạy
lên nhà. Anh Hai không đuổi theo. Anh ném con dao vào lưng nó và quay lại cõng
chị Hai chạy đi. Trống mõ chung quanh nổi lên như nhái kêu. Anh Hai chưa ra
khỏi nhà hơn trăm thước thì bị bắt. Con dao không kịp cắm vào lưng tên địa chủ
dâm ác. Nó chỉ mới cứa đứt một lằn dài hơn gang tay... Và anh Hai bị dóng trăn
(một loại gông) chịu một trận đòn thù đến chết đi sống lại không biết mấy lần,
trước khi ra tòa đền tội, cướp đoạt và cố ý sát thương nhà chủ mất hai mươi năm
tù khổ sai.
Ở tù được năm năm, anh Hai trốn ra, dắt chị
Hai xuống một chiếc xuống để mặc nước cuốn đi.
Đôi vợ chồng cải tên đổi họ, nổi trôi từ vùng
này sang vùng khác. Từ những nghề hạ bạc như đóng đáy, câu cá sấu trên sông Cửu
Long mênh mông, đến trèo cau, trèo dừa ở Bến Tre, nơi người đi có thể bước suốt
ngày dưới những vườn dừa tầu lá ken nhau, trên đầu không lọt xuống một bóng
nắng, đến nghề đi làm ruộng thuê cho những tên địa chủ ác bá giầu nứt đố đổ
vách của tỉnh Sóc Trăng, Bạc Liêu... hai người đều làm tất. Đúng trên các cánh
đồng, nhìn bốn mặt chân trời, chỉ thấy lúa vàng gợn lên mênh mông như biển, mà
hai vợ chồng không đủ nồi gạo nấu cháo trong lều. Ban đêm phải bò ra những đống
lúa cao như núi do tay mình làm ra, lấy trộm một ít thóc đem về, rồi lấy cán
dao cà lúa cho ra gạo,không dám giã đã đành, thậm chí đến đèn cũng không dám
đốt sợ bọn cập rằng (