
này hai người họ nhớ nhà lắm đây!”
Nhã Vận nói: “Anh cả, anh còn ngây ra đó làm gì?”
“Không có gì!”
Đến tận lúc ăn cơm, Trương Hoa vẫn nhớ đến Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh. Rồi
đột nhiên anh lại nghĩ đến Ngô Tĩnh, không biết có phải cô cũng đón giao thừa một mình không? Rồi lại tự cười nhạo mình, lòng thầm nghĩ sao mình lắm chuyện vậy, có bao nhiêu người không thể về nhà đón tết.
Cũng may là có Nhã Vận chứ nếu không bữa cơm giao thừa chắc là ngột ngạt
lắm. Bố Trương Hoa cũng không hay nói, mẹ anh dường như cũng có tâm sự
gì đó. Trương Hoa đành uống rượu với bố, ăn cơm xong, Trương Hoa nghĩ:
Có lẽ đây là một bữa cơm giao thừa ngắn nhất, tẻ nhạt nhất của mình.
Đợi mẹ thu dọn bếp núc xong, cả nhà ngồi trong phòng khách một lát, Trương Hoa liền nói: “Tối nay con phải về thành phố!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Hôm nay là giao thừa, còn về thành phố làm gì?”
Bố Trương Hoa nói: “Thanh niên mà, chắc là lại tụ tập gì đây! Nghe nói đám thanh niên trong thành phố thường thích ra ngoài chơi, cứ để nó đi đi!”
Nhã Vận thích thú nói: “Em cũng muốn đi!”
Trương Hoa gạt đi: “Em con gái đi theo>
7.
Lúc Trương Hoa về, Trần Dĩnh nhìn thấy anh thì mừng lắm, vội đứng dậy khỏi ghế sô pha, hồ hởi hỏi: “Anh về rồi à?”
Trương Hoa ừ một tiếng đáp lời. Trần Dĩnh hỏi tiếp: “Tay anh cầm gì thế?”
“Pháo đấy, ở nhà mua nhiều quá nên anh mang một ít lên đây!”
Sau đó hỏi: “Hai người ăn uống thế nào rồi?”
“Nhiều món lắm, bọn em ăn no căng rồi!”
Lưu Huệ Anh cười bảo: “Không phải giao thừa anh cũng không ăn no, chuẩn bị về đây ăn thêm đấy chứ?”
Trương Hoa phì cười: “Nếu em chịu uống rượu với anh, anh cũng có thể ăn thêm đấy!”
Lưu Huệ Anh nói: “Thôi bỏ đi, xem chương trình tết còn hay hơn!”
Trương Hoa ngồi trên ghế cùng xem ti vi với họ, thầm nghĩ: “Thực ra về nhà
cũng chẳng có việc gì, chỉ là ngồi xem ti vi cùng với hai người họ thôi, thế mà tại sao anh cứ muốn về?”
Nhìn Lưu Huệ Anh nói nói cười
cười với Trần Dĩnh, Trương Hoa mới tìm được lí do, đó là đón giao thừa
cùng với đứa bé. Dù gì tối nay cũng rất đặc biệt, cùng con mình đón tết
cũng là điều đương nhiên.
Lúc này Cổ Vân Vân đang trên đường lái xe đến nhà Trương Hoa. Cô biết có rất nhiều nhân viên vì tuyết rơi nên
không về nhà, cô thầm nghĩ, không biết Trần Dĩnh đã về nhà chưa? Rồi lại nghĩ, chắc cô ta phải đi từ sớm rồi chứ đâu có để gần tết mới về.
Cổ Vân Vân vốn định đến nhà Trương Hoa ăn giao thừa thật, nhưng cuối cùng
lại thôi, một phần vì sợ Trương Hoa không vui khiến cho không khí thêm
gượng gạo, phần vì bố mẹ cô chắc chắn cũng không đồng ý.
Giờ đã
qua giờ cơm giao thừa, bố mẹ cô đã đi chúc tết các nhân viên của công
ty, cô đã được tự do rồi. Hơn nữa giờ đến nhà Trương Hoa, Trương Hoa
cũng không nói được gì.
8.
Cổ Vân Vân không gọi điện
trước, muốn đột nhiên xuất hiện để tạo sự bất ngờ. Nhưng đâu ngờ Trương
Hoa không có ở nhà, hơn nữa anh lại về thành phố rồi. Cổ Vân Vân biết
Trương Hoa không giống như đám thanh niên thích ra ngoài chơi vào đêm
giao thừa, cô bỗng cảm thấy có điều gì không lành.
Nhưng đã đến
rồi nên Cổ Vân Vân cũng không tiện đi luôn, đành phải ngồi một lúc,
nhưng rõ ràng đầu óc để đi đâu đâu. Cuối cùng Cổ Vân Vân nói: “Thưa hai
bác, cháu không làm phiền hai bác nữa, cháu về thành phố trước đây ạ!”
Nhã Vận liền nói: “Có phải chị đi tìm anh cả không, em cũng đi với chị! Dù
sao ngày mai anh cả cũng vẫn phải về nhà ăn cơm, em sẽ cùng anh ấy về!”
Bố Trương Hoa nói: “Con đừng đi, buổi tối ra ngoài không an toàn!”
“Con đi chung với chị Vân mà, con đi tìm anh cả, sao lại không an toàn chứ?”
Bố Trương Hoa đoán Cổ Vân Vân sẽ đến tìm Trương Hoa, như thế chắc chắn sẽ
đụng mặt Trần Dĩnh. Ông không muốn Nhã Vận cũng tham gia vào chuyện này
nên nói: “Đừng đi, ở nhà với bố mẹ!”
Nhã Vận bắt đầu bám riết
lấy mẹ xin ra ngoài, nói sáng mai sẽ về cùng với anh cả. Mẹ Trương Hoa
không biết những chuyện này, nghĩ bụng trẻ con ham chơi nên bảo con gái
cứ đi đi. Trên đường đi, Nhã Vận nói với Cổ Vân Vân: “Ra ngoài chơi vẫn
thích hơn, ở nhà chán lắm, em cũng chẳng thích xem chương trình chào
xuân!”
Cổ Vân Vân đột nhiên nói: “Nếu như chị bảo anh cả em hiện giờ đang ở với Trần Dĩnh, em có tin không?”
Nhã Vận nói: “Sao có thể, chị ấy chắc đã về quê từ sớm rồi!”
Cổ Vân Vân nói: “Em cứ chờ đấy sẽ biết!” 1.
Trương Hoa vừa hút thuốc vừa ngồi xem ti vi với Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh. Lưu Huệ
Anh đột nhiên nói: “Anh đừng hút thuốc nhiều thế, em với Trần Dĩnh thì
không sao, như ở đây còn có em bé nữa mà!” Trương Hoa lập tức dụi tắt
điếu thuốc. Trần Dĩnh nói: “Đừng nghe cô ấy nói bậy, anh cứ hút đi,
không sao đâu!” nhưng Trương Hoa vẫn cố không hút.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, kèm theo đó là tiếng Nhã Vận: “Anh cả, là em này, mau mở cửa ra!”
Trần Dĩnh vội nói: “Sao Nhã Vận lại đến đây?”
Trương Hoa thầm nghĩ: “Sao đột nhiên Nhã Vận lại đến đây?” rồi anh lập tức
nghĩ đến Cổ Vân Vân. Trương Hoa vốn định bảo Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh
vào trong phòng nhưng sau lại thay đổi chủ ý, bảo Trần Dĩnh: “Bọn em cứ
ngồi đó, anh ra ngoài mở cửa!”
Trương Hoa v