
, do dự mãi, cuối cùng mới quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Trần Dĩnh.
- Em đã tìm được việc mới chưa?
Trần Dĩnh ban đầu hơi kinh ngạc, sau đó bình tĩnh lại nói: “Em đã đi phỏng vấn ở một công ty, đang chờ kết quả!”
- Công ty của bố bạn anh đang cần tuyển nhân viên tài vụ, hôm nay cô ấy
nói với anh, bảo anh giúp tìm người, nếu như em muốn, anh sẽ nói với cô
ấy một tiếng!
8.
Thực ra công ty tạm thời không cần nhân viên tài vụ. Hôm ấy Cổ Vân Vân tìm gặp giám đốc nhân sự, nói là bạn của mình, nhất định phải sắp xếp vào làm.
Lúc Trần Dĩnh đến phỏng
vấn, giám đốc nhân sự vô tình đi ngang qua, sau đó bảo Trần Dĩnh ngày
hôm sau đến làm việc. Anh không muốn đắc tội với cô “công chúa bá đạo”
mà cả công ty đều biết tiếng này.
Bởi vì giám đốc nhân sự không
rõ quan hệ giữa Trần Dĩnh và Cổ Vân Vân là gì, vì vậy rất chiếu cố đến
Trần Dĩnh, thậm chí còn đánh tiếng với giám đốc tài vụ, nói rằng đây là
người mà Cổ Vân Vân rất quan tâm.
Cổ Vân Vân đội trên đầu “cái
mũ” giám đốc bộ phận kế hoạch thị trường, các công việc cụ thể đều do
phó giám đốc đảm đương, hàng ngày đi làm rất tùy tiện, muốn đến thì đến, muốn đi cũng chẳng ai quản lí.
Trưa nay vừa đến văn phòng, đột
nhiên nhớ ra chuyện này, cô rất muốn xem người mà Trương Hoa giới thiệu
là ai, liền nhấc máy gọi cho giám đốc nhân sự hỏi xem nhân viên tài vụ
mới có đi làm không? Giám đốc nhân sự nói đã đi làm mấy hôm rồi, Cổ Vân
Vân liền bảo gọi cô đến văn phòng mình một chuyến.
Trần Dĩnh
bước vào, Cổ Vân Vân hơi bất ngờ, Cổ Vân Vân cứ tưởng Trương Hoa giới
thiệu một chàng trai, nào ngờ lại là một cô gái dịu dàng và xinh đẹp.
Cổ Vân Vân hỏi thẳng: “Cô với Trương Hoa có quan hệ gì vậy?”
Trần Dĩnh đáp là vợ của anh, nhưng ngay lập tức bổ sung thêm là “Vợ cũ”. Cổ
Vân Vân nói: “Xem ra sự suy đoán ban nãy của tôi không sai!” Nói xong cô liền đứng dậy, đến trước mặt Trần Dĩnh, đưa tay ra bắt: “Làm quen chút
nhé, tôi là Cổ Vân Vân, bạn học của cậu ấy!”
Đang ăn cơm, Trần Dĩnh đột nhiên nói: “Huệ Anh, cậu có biết Trương Hoa giới thiệu tớ đến công ty nào không?”
Lưu Huệ Anh nghoảnh đầu nhìn bạn, nói: “Chẳng phải cậu đã nói rồi sao? Công ty đại lí tiêu thụ đồ điện”.
- Không phải cái đó, công ty này là của bố Cổ Vân Vân, bạn học của anh ấy.
Lưu Huệ Anh liền hỏi: “Cổ Vân Vân là ai?”
- Hôm nay tôi cũng mới gặp mặt, cô ấy rất xinh đẹp, trước đây nghe Trương Hoa gọi điện có nói tên cô ấy một lần.
Lưu Huệ Anh ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Nói như vậy có nghĩa là Trương Hoa muốn ôm trách nhiệm ly hôn vào mình để giữ thể diện cho cậu?”
Trần Dĩnh im lặng hồi lâu rồi nói tiếp: “Trương Hoa sẽ không thích Cổ Vân Vân thật chứ?”
Lưu Huệ Anh lắc đầu: “Sao có thể? Nếu như thích cô ấy thật thì đâu cần chờ
đến tận giờ? Mấy năm trước học chung có thiếu gì cơ hội?”
Trần Dĩnh trầm ngâm: “Nhà Cổ Vân Vân rất giàu có, bản thân cô ấy lại xinh đẹp, đàn ông chắc rất thích cô ấy!”
Lưu Huệ Anh nhìn Trần Dĩnh: “Cậu không phải đang ghen tuông mù quáng đấy
chứ? Cho dù Trương Hoa có thích Cổ Vân Vân thật thì cũng là chuyện bình
thường! Đừng quên hiện giờ anh ấy đang độc thân nhé!”
2.
Trương Hoa hết giờ làm, vừa xuống đến cổng đã nhìn thấy cái xe đỏ chói của Cổ
Vân Vân. Trương Hoa lại gần hỏi: “Sao cậu lại ở đây?” Cổ Vân Vân đẩy cửa ra, nói: “Tôi đã sắp xếp việc làm cho vợ cũ của cậu, cậu không định đa
tạ tôi ”
Trương Hoa ngồi vào trong xe: “Sao cậu biết đấy là vợ cũ của tôi?” Cổ Vân Vân chớp mắt: “Tìm cô ấy hỏi là biết ngay chứ gì!”
Trương Hoa gật đầu đáp: “Ok, tôi mời cậu một bữa! Nhưng tôi nghèo lắm, chỉ có thể ngồi mấy quán vỉa hè thôi!”
Cổ Vân Vân lái xe lên đường: “Cũng được, chỉ cần cậu mời, đi đâu cũng ok!” Sau đó như sực nhớ ra: “Hay là đến chỗ cũ đi, chỗ đấy cũng náo nhiệt
lắm!”
Cổ Vân Vân uống hết một cốc bia rồi đặt cốc xuống, nói với Trương Hoa: “Nói cho cậu một bí mật, thực ra tôi cũng hay đi một mình
đến đây”.
Trương Hoa hơi ngạc nhiên: “Không phải chứ? Trước đây hồi còn học đại học, cậu toàn mời bọn tôi đến các nhà hàng cao cấp mà.”
Cổ Vân Vân bật cười, nhìn quanh nói: “Cậu nhìn chỗ này đi, có thể thoái
mái nói cười, thậm chí có thể dùng tay bốc thức ăn mà chẳng sợ ai đó
nhìn ngó, rất thoải mái!”
Cô lại uống một cốc bia rồi nói tiếp:
“Trước đây cứ tưởng chỉ cần dùng tiền là mua được bạn bè đến bên mình,
cuối cùng tôi mới phát hiện, bọn họ đều khinh thường tôi, nghĩ tôi mang
tiền ra khoe khoang!”
- Có thể là thế, hoặc cũng có thể mọi
người đều chưa đến cái tuổi nhìn nhận chính xác về tiền bạc, đợi khi mọi người đều trưởng thành rồi sẽ phát hiện ra cái lợi của đồng tiền.
3.
Trên đường về, Trương Hoa hỏi: “Cậu có biết một người tên Lục Đào không?”
- Lục Đào của công ty đồ điện Kinh Thao?
Trương Hoa gật đầu. Cổ Vân Vân liền nói: “Đương Nhiên là biết rồi, công ty ông ta với công ty bố tôi là đối thủ cạnh tranh nhiều năm nay, đều là tiêu
thụ đồ điện mà hơn nữa sản phẩm lại như nhau. Mà sao đột nhiên cậu>-
Không có gì, đợt trước tôi có nghe nói về người này thôi!
- Cậu
nói tôi mới nhớ ra, hồi học đại học chẳng phải cậu thường xuyên tha