
là mình vẫn đang bàn chút công chuyện, đợi khi
nào về khách sạn sẽ nhắn tin cho cô. Ngô Tĩnh nhắn lại nói: “Em chuẩn bị đi ngủ nên nhắn tin cho anh, nhớ về sớm nghỉ ngơi”, sau đó lại là một
cái mặt cười.
Cuối cùng, Trương Hoa không đi “tăng ba” với Lưu Vân Đông, chỉ nói đùa với anh ta: “Anh cẩn thận kẻo mang bệnh vào người đấy!”
“Yên tâm đi, chỉ có điều giám đốc Trương về công ty đừng có vì chuyện này mà đuổi tôi đấy!” – Nói rồi liền cười lớn.
Trương Hoa cũng cười theo: “Làm gì có chuyện đó, sở thích này của các giám đốc khu vực ngoại ô các anh đều trở thành bí mật được công khai từ lâu
rồi!”
Về đến khách sạn, Trương Hoa nằm trên giường, đọc đi đọc
lại những tin nhắn của Ngô Tĩnh. Sau mỗi ci tin nhắn của Ngô Tĩnh đều có kèm theo một cái mặt cười, những cái mặt cười ấy khiến cho Trương Hoa
nghĩ đến bộ dạng hay cười của cô. 1.
Lúc về
công ty, Trương Hoa hỏi Lưu Vân Đông có muốn về cùng không, Lưu Vân Đông nói đợi sau tết Nguyên Đán mới về thành phố, bây giờ đang có rất nhiều
việc phải làm. Trương Hoa nói như thế cũng tốt, rồi dặn anh ta nhất định phải đánh thắng “trận” này.
Buổi chiều trước khi về, Trương Hoa nhắn tin cho Ngô Tĩnh bảo sẽ về đến nhà trước giờ cơm tối, hỏi cô có
muốn cùng đi ăn không. Ngô Tĩnh đồng ý. Lúc anh xuống xe, Cổ Vân Vân gọi điện đến, hỏi Trương Hoa có phải hôm nay về không. Trương Hoa ngạc
nhiên hỏi sao cô biết, Cổ Vân Vân nói đã xem lịch trình đi công tác của
anh rồi, sau đó còn nói sẽ đợi anh về ăn cơm.
Trương Hoa bảo hôm nay về hơi muộn, ngày mai sẽ gặp sau. Trương Hoa xuống xe liền về nhà,
sửa soạn một chút rồi mới ra bến xe buýt đợi Ngô Tĩnh.
Trương Hoa đang đứng hút thuốc thì Ngô Tĩnh xuống xe, cô thấy anh liền chạy đến hỏi: “Anh chờ lâu lắm rồi phải không?”
Trương Hoa lắc đầu bảo mới chờ cô một lúc thôi.
Bởi vì mấy hôm nay đều liên lạc bằng tin nhắn nên hai người có cảm giác
thân thiết như bạn bè lâu năm. Lúc ăn cơm, Trương Hoa đột nhiên hỏi: “Em có muốn tìm hiểu về anh không?”
Ngô Tĩnh cười đáp: “Ok, anh muốn kể thì em sẽ nghe!”
Trương Hoa nhìn cô, chậm rãi nói: “Em có tin là anh từng kết hôn rồi không?”
Ngô Tĩnh không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: Tin!”
Trương Hoa lại có vẻ ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Sao em lại tin?” Ngô Tĩnh
cười bảo: “Không phải không tin, em đã biết từ lâu rồi!”>
Trương Hoa tròn mắt: “Em đã biết rồi ư?”
2.
Ngô Tĩnh nói: “Lần trước em đã nói với anh rồi, bạn em từng nhắc đến anh mà!”
“Thế ngoài chuyện bảo anh là con rể tương lai của tập đoàn Triết Đông ra còn nói gì nữa?”
Ngô Tĩnh nhìn Trương Hoa hồi lâu mới nói: “Anh ấy nói anh vì theo đuổi Cổ Vân Vân mà bỏ rơi người vợ đã cưới được một năm!”
“Chẳng trách mà em biết!”
Ngô Tĩnh nhìn Trương Hoa, nói tiếp: “Chỉ có điều anh ấy rất khâm phục anh,
nói rằng vì tiền đồ cái gì anh cũng có thể làm, còn nói khả năng và thủ
đoạn của anh khiến rất nhiều người sợ hãi!”
Trương Hoa lấy một
điếu thuốc ra, rít mấy hơi rồi hỏi: “Em có cái nhìn thế nào về những
điều này? Hay nói cách khác, em có tin những chuyện ấy không?”
Ngô Tĩnh đặt đũa xuống, cười nói: “Thực ra trong lòng em cũng rất tò mò,
trước đây khi anh ấy nói với em những chuyện này, em đã tưởng tượng anh
là một người lạnh lùng, khó nắm bắt, nhưng sau khi quen biết anh, em bắt đầu hoài nghi những chuyện đó!”
“Đúng là anh đã từng kết hôn, và cũng đã ly hôn. Ngoài những chuyện ấy ra, những chuyện khác đều không chính xác!”
“Thế tại sao anh lại ly hôn nhanh chóng như thế?”
“Về nguyên nhân thì anh không muốn nói nhiều nữa, chỉ có thể nói với em một điều, trước khi ly hôn với vợ cũ, ngoài cô ấy ra, anh không có bất kì
người phụ nữ nào khác. Sau khi ly hôn, anh cũng chưa từng theo đuổi một
cô gái nào cả!”
Ngô Tĩnh nhìn Trương Hoa, sau đó gật đầu nói: “Em hiểu rồi!”
Trương Hoa cười: “Hi vọng em thật sự hiểu!” dừng lại một lát, Ngô Tĩnh đột
nhiên hỏi: “Tại sao anh lại nói những chuyện này với em>
Trương Hoa lắc đầu: “Chẳng có lí do gì, chỉ đột nhiên muốn nói với em mà thôi!”
3.
Ăm cơm xong, Trương Hoa nói: “Để anh tiễn em về nhé!” Ngô Tĩnh gật đầu
đồng ý. Trương Hoa đưa Ngô Tĩnh về, đến cổng một khu chung cư, Ngô Tĩnh
nói: “Đến nơi rồi!”
“Ok, em lên đi! Anh phải về đây! Có một người bạn đang ở chỗ anh, chiều nay anh nói với cậu ta là tối anh về đến nhà”.
Ngô Tĩnh cười: “Phòng con gái nên không tiện lắm, thế nên em không mời anh lên chơi đâu!”
Trương Hoa nói không sao, anh vốn cũng không định lên.
Lúc Trương Hoa về đến nhà, Lí Dương Uy vẫn chưa về, bởi vì giờ giấc làm
việc của anh ta rất lung tung, có lúc thì về sớm, có lúc lại về muộn.
Lúc Trương Hoa đi tắm thì Lí Dương Uy mới về.
Trương Hoa nhìn
thấy Lí Dương Uy liền hỏi: “Ăm cơm chưa?” Lí Dương Uy bảo ăn rồi, Trương Hoa nói: “Tôi tưởng cậu chưa ăn, hay chúng ta xuống dưới ăn đêm đi!”
“Cậu mới đi công tác về, ngủ sớm đi!”
Lúc đi ngủ, Trương Hoa hỏi: “Kỉ Oanh vẫn ở đó à?”
“Hình như là thế, cô ấy thường xuyên đến khách sạn tìm tôi, nhưng tôi mặc kệ!”
Trương Hoa thở dài: “Tại sao mới đầu có vẻ thắm thiết thế mà mới mấy ngày đã thành ra thế này rồi?”
“Gánh nặn