
đây là quyết định cực kì chính xác!”
Đúng như Trương Hoa nói, Nhã Vận sau đó được tham gia liên tiếp ba buổi tụ
tập. Ngày hôm sau, cửa hàng hoa tổ chức ăn uống. Bởi vì toàn là con gái, cộng thêm với việc Nhã Vận rất tích cực trong chuyện này nên mọi người
đều đồng ý tụ tập sớm một chút. Trần Dĩnh kéo Trương Hoa cùng đi.
Náo nhiệt nhất phải kể đến buổi tụ tập của công ty Trương Hoa. Lí Dương Uy
và Kỉ Oanh cũng ôm con đến. Lưu Huệ Anh không cần nói cũng biết là chắc
chắn có mặt, Ngô Tĩnh cũng đến tham dự rất đúng giờ.
Trương Hoa
vốn định gọi cả Cổ Vân Vân đến, nhưng cuối cùng lại thôi. Trong công ty
có rất nhiều người quen với Nhã Vận, ai cũng thích trêu Nhã Vận, cười
đùa ầm ĩ khiến Nhã Vận vui lắm.
Đông nhất đương nhiên phải kể đến buổi ăn uống bên công ty mới, chỉ có điều Ngô Tĩnh không tham gia. Cổ
Vân Vân ở bữa tiệc nói rất nhiều những lời cảm ơn, rất ra dáng một lãnh
đạo công ty.
Bởi vì ở bên này không quen biết nhiều người nên Nhã Vận cứ ở bên cạnh Trần Dĩnh suốt. Những người không quen dần dần cũng
biết Nhã Vận là em gái của Trương Hoa, cô lại gọi thân mật với Trần Dĩnh là chị dâu, vì vậy ai cũng tỏ ra rất lịch sự và niềm nở với Nhã Vận.
Cổ Vân Vân lần lượt đi chúc rượu các nhân vật chủ chốt của công ty. Lúc
đến lượt Trần Dĩnh, Nhã Vận cũng đứng dậy nói: “Chị Vân, em cùng chị dâu uống với chị!”
Cổ Vân Vân nghe thấy hai từ “chị dâu”, chợt cười chua xót: “Cũng được!”
Bàn của Trần Dĩnh gần như toàn là các nhân viên kế toán, hành chính, toàn là con gái, Trương Hoa ngồi ở bàn khác.
Cuối cùng Cổ Vân Vân mới đến chúc rượu bàn Trương Hoa. Uống xong, cô kéo
Trương Hoa sang một bên, nói: “Giữa tôi và cậu không phải quan hệ cấp
trên cấp dưới, mà là quan hệ hợp tác, hi vọng sau này chuyện hợp tác
giữa hai bên sẽ thuận lợi hơn nữa!”
Trương Hoa nói: “Chắc chắn rồi, tối nay cậu uống không ít rồi, đừng uống nữa!”
Cổ Vân Vân cười, thấy xung quanh không có ai liền nói: “Thực ra đến bây
giờ tôi vẫn không hiểu, giữa tôi và cậu không hề có khoảng cách, mặc dù
tôi chưa bao giờ cho rằng chúng ta ở hai thế giới khác nhau, nhưng cậu
luôn cho rằng như vậy. Có thể gia đình cậu cũng nghĩ như vậy, vì vậy
trong mắt họ, Trần Dĩnh mới là người ở cùng một thế giới. Giờ thì cuối
cùng tôi cũng hiểu ra, tại sao gia đình cậu lại có thể tha thứ cho Trần
Dĩnh!”
Trương Hoa nói: “Vân Vân, tôi chưa bao giờ phân chia con
người vào nhiều thế giới khác nhau, nhưng tôi không thể không thừa nhận, chuyện tình cảm giữa người với người rất kì lạ!”
Cổ Vân Vân nói: “Cũng phải! Có thể cậu chưa bao giờ thích tôi, vì vậy cho dù không có
Trần Dĩnh, chúng ta vẫn không thể ở bên nhau!”
Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân hồi lâu, nói: “Vân Vân, xin lỗi cậu!”
Cổ Vân Vân cười nói: “Ở đây không phải vấn đề có lỗi hay không có lỗi!
Đừng nói những chuyện này nữa, chỉ hi vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác
thuận lợi, công ty sẽ phát triển lớn mạnh hơn!”
Trương Hoa nói: “Có lớp thanh niên có năng lực như thế này, công ty nhất định sẽ phát triển tốt!”
“Chỉ có điều tôi có cảm giác rất khó diễn tả thành lời với Ngô Tĩnh, hôm nay tôi đã cân nhắc nhiều lần, vẫn mời cô ta, nhưng cô ta nói không có thời gian đến!”
“Bây giờ cô ấy đang bận, nghe nói lần này bố cậu đầu
tư khá lớn vào một dự án nào đó, chắc là cô ấy cũng phải chịu áp lực
không nhỏ đâu!”
Cổ Vân Vân nói: “Nhưng hi vọng cô ấy đang thực sự giúp công ty!”
Lúc ở trong xe, Trần Dĩnh hỏi: “Anh với Cổ Vân Vân nói chuyện riêng gì thế?”
Trương Hoa vừa lái xe vừa ngoảnh đầu sang nhìn Trần Dĩnh, sau đó nói: “Còn nói chuyện gì được nữa ngoài chuyện công việc?”
Nhã Vận ngồi ở ghế sau cười nói: “Chị dâu ghen rồi kìa!”
Trần Dĩnh nói: “Đâu có!”
“Không có mới lạ!”
Mấy hôm nay Trần Dĩnh đều ở trong nhà Trương Hoa, nhưng lại ngủ chung với
Nhã Vận ở giường to. Về đến nhà, Trương Hoa hỏi Nhã Vận: “Khi nào thì em vào học?”
Nhã Vận nói: “Muốn đuổi em để ngủ chung với chị dâu chứ gì?”
“Cái con ranh này trong đầu toàn nghĩ bậy bạ, anh chuẩn bị đi công tác rồi, hỏi để xem có kịp tiễn em không thôi!”
“Anh cứ đi công tác đi, dù gì cũng có chị dâu tiễn em mà!” - Rồi liền đứng
dậy nói: “Em đi tắm trước đây, anh chị chớ có tranh với em đấy!”
Trần Dĩnh nằm trên giường hồi lâu mới thấy Trương Hoa vào. Trương Hoa thấy
Trần Dĩnh nằm nghiêng, quay mặt vào trong nên tưởng cô đã ngủ say.
Trương Hoa nhẹ nhàng nằm xuống giường.
Kì thực lúc này cả hai
cùng khó ngủ. Mặc dù mấy hôm nay Trần Dĩnh đều ngủ trên chiếc giường
này, mặc dù lúc ở nhà bố mẹ cô và bố mẹ anh, hai người đều ngủ chung với nhau, nhưng hiện giờ thì khác, đây là chiếc giường hai người từng ngủ
chung với nhau.
Trần Dĩnh vốn nghĩ Trương Hoa sẽ lại chuyện
chuyển về đây ở, nhưng lúc ở nhà anh chỉ nhắc đến một lần rồi sau đó
không thấy nhắc đến nữa. Chẳng lẽ đó chỉ là một phút bốc đồng nhất thời
của anh?
Trước khi Trương Hoa đi công tác, Ngô Tĩnh tìm anh ra
quán cà phê ngồi nói chuyện rất lâu. Trương Hoa biết Ngô Tĩnh chắc chắn
có chuyện muốn nói với mình, nhưng Ngô Tĩnh lại chỉ nói rất nhiều chuyện không có liên quan, những câu chuy