
rồi. Trần Dĩnh vốn
không muốn nói nhiều những điều này nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
2.
Câu nói này đã khiến Lục Đào vốc. Nhiều năm trước, chính một nhân viên nữ
trong công ty nói ra câu này đã khiến ông ta phải trả giá rất đắt.
Lúc ấy, Lục Đào để ý đến một cô nhân viên mới kết hôn được hai năm ở công
ty, liền dùng mọi cách, bao gồm cả tiền bạc để có thể duy trì mối quan
hệ thể xác với cô nhân viên đó.
Một hôm, cô gái này nói với ông
ta rằng cô đã ly hôn, đồng thời yêu cầu Lục Đào ly hôn với vợ mình. Lục
Đào sợ chuyện bại lộ nên đã tốn rất nhiều thời gian và công sức, lại bỏ
ra một số tiền rất lớn mới xoa dịu được cô này, để cô rời khỏi công ty,
cắt đứt mối quan hệ giữa hai người.
Kể từ đó về sau, Lục Đào
luôn tuân theo hai nguyên tắc: Một là không chu cấp, hai là không ăn cỏ ở gần hang. Chính bởi vì yên tâm với Trần Dĩnh nên ông ta mới cho đây là
ngoại lệ. Nhưng câu nói “đã ly hôn” của Trần Dĩnh khiến ông ta vô cùng
lo sợ. Đúng là “chim sợ cành cong”.
Ngoài mặt Lục Đào vờ như
không có chuyện gì, an ủi vài câu, nói tìm một chỗ ngồi uống cà phê.
Trần Dĩnh nói không cần nhưng Lục Đào cứ một mực kiên quyết. Lòng kính
trọng trong lòng Trần Dĩnh khiến cho cô cuối cùng vẫn nhận lời.
Lục Đào hẹn Trần Dĩnh đi uống cà phê vì ba mục đích: thứ nhất, thông qua
cuộc nói chuyện để phán đoán xem Trần Dĩnh có phải là mối đe dọa với
mình hay không. Thứ hai, cố gắng giả vờ an ủi Trần Dĩnh để được lấy
thiện cảm của cô, để cô ta không biết mình chỉ chơi bời với cô ta mà
thôi. Thứ ba, cho Trần Dĩnh một ít tiền.
3.
Trong quá
trình nói chuyện, qua phán đoán, Lục Đào cảm thấy Trần Dĩnh không phải
là mối đe dọa với mình, hơn nữa lại có cảm giác Trần Dĩnh không muốn từ
bỏ Trương Hoa, điều này khiến ông ta vô cùng hài lòng, ít nhất nó cũng
chứng tỏ được Trần Dĩnh không có ý định đeo bám ông ta.
Tiếp
theo, ông ta giả bộ tử tế, an ủi Trần Dĩnh như một bậc bề trên. Sự an ủi này đã có tác dụng với Trần Dĩnh. Ông ta cũng biết được điều này sẽ có
tác dụng, sẽ khiến cho Trần Dĩnh nghĩ rằng ông ta không phải loại chỉ
chơi bời với phụ nữ.
Mục đích cuối cùng không thành hiện thực.
Ông ta rút một vạn tệ, đưa cho Trần Dĩnh, nói sợ cô thiếu thốn sau khi
ly hôn, coi như để bù đắp cho một thời gian mặn nồng nhưng bị Trần Dĩnh
từ chối. Lục Đào cảm thấy sự từ chối này cũng chẳng ảnh hưởng gì, thế là liền đứng dậy nói: “Em ngồi thêm một lát, anh có việc đi trước! Muốn
uống gì cứ gọi, giám đốc ở đây quen anh!”
Chỉ có một điều khiến
ông ta không ngờ là cuộc gặp mặt này của họ đã bị Trương Hoa bắt gặp.
Đáng tiếc là Trần Dĩnh không hề biết những điều này, cô cũng về ngay sau khi Lục Đào ra về.
Ra ngoài rồi cô lại do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không liên lạc với Trương Hoa. Cô về nhà, ngồi nói chuyện với mẹ
Trương Hoa một lúc thì thấy anh về, quả thực cô rất vui. Nhưng hai câu
nói của Trương Hoa tối hôm đó đã lần nữa khiến cô bị sốc mạnh, thậm chí
không hiểu tại sao Trương Hoa lại đột nhiên đối xử với cô như vậy.
4.
Trần Dĩnh luôn đắm đuối và hi sinh một cách mù quáng cho tình yêu. Hồi đầu,
cho dù là vì sùng bái hay kính nể, tình yêu cô dành cho Lục Đào rất
thực, chính vì thế để duy trì tình cảm với Lục Đào cô chấp nhận kết hôn
với Trương Hoa.
Về sau, dưới sự mài dũa của thời gian, cô dần
dần đem lòng yêu Trương Hoa, vì thế đã kiên quyết cắt đứt với Lục Đào.
Thậm chí để bảo vệ tình yêu với Trương Hoa cô chấp nhận sẽ nuôi con một
mình.
Cũng vì tình yêu với Trương Hoa, trong lòng cô luôn cảm
thấy áy náy. Chính vì điểm này, cho dù Trương Hoa có đối xử với cô thế
nào, cô đều tha thứ cho anh. Cũng vì điểm này, khi Trương Hoa ra tiễn cô ở nhà ga, cô đã không kiềm chế được tình cảm của mình, chạy đến ôm anh.
Trần Dĩnh nằm trên ở giường, lấy tay xoa xoa cái bụng gần như chẳng có chút
gì biến đổi của mình, nhưng vẫn thấy có cảm giác ấm áp và ngọt ngào chảy qua tim. Cô biết ít nhất thì đứa bé này cũng là sợi dây liên hệ giữa cô và Trương Hoa.
Chủ yếu nhất là, cô nhận thấy chỉ cần có đứa bé
này, cô và Trương Hoa vẫn còn có hi vọng. Rồi đột nhiên cô lại nhớ đến
Cổ Vân Vân. Lúc đến tiễn cô, Trương Hoa dùng xe của Cổ Vân Vân, quan hệ
của họ chẳng nhẽ đã thân thiết đến mức ấy?
Trần Dĩnh lại an ủi
bản thân, bọn họ là bạn bè, mượn xe là, hơn nữa Lưu Huệ Anh từng nói,
Trương Hoa đã thích Cổ Vân Vân thì đã thích từ lâu, cần gì phải đợi đến
bây giờ?
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng Trần Dĩnh cũng chìm vào
giấc ngủ. Đáng tiếc là, lúc này Cổ Vân Vân đang nằm trên chính chiếc
giường cô đã từng nằm với Trương Hoa.
5.
Sáng ra, Trương Hoa tỉnh lại, phát hiện mình trong bộ dạng khỏa thân. Anh lắc mạnh cái
đầu đang quay cuồng của mình, nhớ lại chuyện tối qua. Lúc này. Cổ Vân
Vân ở trong phòng khách nói vọng vào: “Tỉnh rồi à? Mau dậy đi, lát nữa
còn phải đi làm đấy!”
Trương Hoa nghe thấy giọng nói của Cổ Vân Vân, trong đầu chợt hiện ra một vài hình ảnh mơ hồ, anh vội vàng mặc quần áo vào.
Trên xe, cả hai chẳng ai nói với ai điều gì. Trương Hoa đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào, cuối cùng khẽ hỏi: “Tối qua tôi k