
nào cậu chẳng có xe, tôi cần gì phải đi xe đến!”
“Vẫn đến chỗ cũ chứ?”
“Đương nhiên là chỗ cũ rồi, ông chủ ở đấy đều quen cả hai chúng ta!”
Trương Hoa uống bia còn Cổ Vân Vân uống rượu vang. Cổ Vân Vân nói: “Cậu định
mừng bao nhiêu cho đám cưới của Lí Dương Uy và Kỉ Oanh?”
“Tôi là dân làm thuê nên cũng vừa phải thôi, đâu thể bì với cậu!”
Cổ Vân Vân tỏ vẻ không vui: “Sau này không được nói những lời đó, hay là chúng ta đi chung một phong bì đi!”
Trương Hoa lắc đầu: “Như thế sao được, không thể làm bừa được!”
Cổ Vân Vân nói: “Thôi được, tôi không ép cậu, hôm ấy sẽ có nhiều bạn học cũ, chắc chắn sẽ vui lắm đấy!”
5.
Trần Dĩnh ở nhà ôm con chờ Trương Hoa, trong lòng cảm thấy căng thẳng vô
cùng. Mặc dù cô luôn tự nhủ với mình rằng Trương Hoa về muộn là vì bận
công việc, nhưng không hiểu sao cô cứ nghĩ Trương Hoa đang đi cùng với
Cổ Vân Vân.
Hơn nữa dạo này cô cứ tự nhiên cảm thấy rất căng
thẳng. Lúc này Trần Dĩnh lại càng nóng lòng muốn lợi dụng hôn lễ của Kỉ
Oanh và Lí Dương Uy để công khai chuyện của mình và Trương Hoa, để cho
các bạn của Trương Hoa biết sự tồn tại của hai mẹ con cô. Đương nhiên
chủ yếu là để Cổ Vân Vân biết chuyện.
Thấy Trương Hoa về, Trần Dĩnh cười bảo: “Mới đi làm mà đã bắt đầu bận rộn thế à?”
Trương Hoa chột dạ ậm ừ một tiếng, Trần Dĩnh nói tiếp: “Hai mẹ con em đều tắm rồi, anh mau đi tắm đi!”
Lúc Trương Hoa đi tắm, lần đầu tiên Trần Dĩnh mở điện thoại của Trương Hoa
ra xem. Bởi vì Cổ Vân Vân không gọi điện cho Trương Hoa mà đi thẳng đến
văn phòng anh nên trong điện thoại không có danh sách cuộc gọi của Cổ
Vân Vân, điều này khiến Trần Dĩnh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Trần Dĩnh lại giở đến phần danh bạ điện thoại, lúc xem đến số của Cổ Vân
Vân, suýt chút nữa thì ấn phím xóa. Mở đến số điện thoại của Lí Dương
Uy, Trần Dĩnh ngầm nghĩ rồi lưu số của Lí Dương Uy vào trong máy của
mình. Thấy Trương Hoa sắp tắm xong, Trần Dĩnh vội vàng cất điện thoại
của anh vào chỗ cũ.
Trương Hoa vào phòng, nhìn vẻ mặt của Trần Dĩnh có vẻ kì lạ liền hỏi: “Em sao thế?”
Trần Dĩnh hơi chột dạ, vội nói: “Không có gì, en đang nghĩ chuyện cửa hàng thôi!”
Trương Hoa không nghĩ nhiều, ôm lấy con gái rồi hỏi Trần Dĩnh: “Em nói xem,
lúc Tỉnh Tỉnh biết nói, nó sẽ gọi được bố trước hay mẹ trước?”
“Con sẽ cùng lúc gọi cả hai!”
“Sao có thể cùng lúc được?”
“Thông thường trẻ con thường phát ra các âm “a a”, na ná như “bố” và “mẹ”, vì
vậy cho dù con có gọi cái gì em cũng đều coi là nó đang gọi bố, mẹ!”
6.
Đúng là Trần Dĩnh bỏ ít tâm trí vào cửa hàng hoa, trong mắt cô hiện giờ, chỉ cần cửa hàng vẫn kiếm ra lợi là được. Trong đợt nghỉ tết, Đổng Mộng
Mộng quản lí cửa hàng rất tốt, vì vậy hiện giờ Trần Dĩnh đã giao toàn bộ cơ sở hai cho Đổng Mộng Mộng quản lý. Còn về cửa hàng cũ, cô bảo Tiểu
Lộ tạm thời làm cửa hàng trưởng, đồng thời còn nói làm vậy là để chuẩn
bị mở cửa hàng thứ ba, vì vậy nhất định phải cố gắng quản lý cho tốt.
Đương nhiên Trần Dĩnh cũng nói với Tiểu Nhã: Trong thời gian này phải phối
hợp với Tiểu Lộ, một khi Tiểu Lộ ra quản lý cửa hàng rồi thì cô sẽ là
người thay thế Tiểu Lộ quản lý cửa hàng cũ. Chính bởi vì Trần Dĩnh không đổ tâm sức lên cửa hàng hoa, coi như thả cho ba người họ tự làm nên đã
khơi gợi được sự nhiệt tình trong công việc của họ.
Trần Dĩnh
ban ngày không đến cửa hàng, cũng không gửi con đến nhà trẻ mà ở nhà
chăm con. Trần Dĩnh cầm máy điện thoại lên, nhiều lần mở số của Lí Dương Uy ra nhưng rồi lại đặt xuống. Cuối cùng cô vẫn quyết định sẽ gọi.
Lí Dương Uy nghe điện và hỏi là ai. Trần Dĩnh cười nói: “Em là Trần Dĩnh đây!”
Lí Dương Uy hơi ngạc nhiên, vội nói: “Chào em, không ngờ là em gọi!
Trần Dĩnh vẫn cười bảo: “Nghe nói ngày cưới của anh đã ấn định, em chúc mừng anh với Kỉ Oanh trước nhé!”
Người sắp kết hôn thường rất vui vẻ, nghe thấy người ta chúc mừng lại càng vui hơn. Lí Dương Uy cười lớn nói: “Cảm ơn, cảm ơn!”
Trần Dĩnh nói tiếp: “Không biết em có tư cách đến dự đám cưới của anh chị không!”
Lí Dương Uy nói: “Đương nhiên là có, rất hoan nghênh em dẫn theo cả con
gái đến tham dự. Trong buổi lê có thêm một đứa trẻ con thì càng vui
hơn!”
Trần Dĩnh liền nói: “Cứ như vậy nhé, đừng đến lúc ấy lại không hoan nghênh em đấy!”
Lí Dương Uy nói: “Sao lại không hoan nghênh, em đến được anh mừng còn
không kịp ấy chứ. Còn về thời gian và địa điểm tổ chức tiệc cưới thì
Trương Hoa biết đấy!” 1.
Lí Dương Uy cúp điện thoại rồi mới cảm thấy không ổn. Tối đó anh nói với
Kỉ Oanh: “Lúc sáng Trần Dĩnh gọi điện cho anh, muốn tham dự hôn lễ của
chúng ta!”
“Cô ấy mà đến chắc chắn sẽ đụng mặt Cố Vân Vân, đừng tạo ra mâu thuẫn trong hôn lễ chúng ta!”
“Đún thế, lúc ấy anh không nghĩ nhiều như thế nên đã lập tức đồng ý, còn bảo cô ấy mang theo cả con gái đến tham dự!”
“Nếu cô ấy đã gọi cho anh thì chứng tỏ cô ấy biết chắc anh sẽ đồng ý, đây đúng là một việc hết sức khó xử”
“Anh thấy mục đích của Trần Dĩnh chính là vì Cổ Vân Vân đấy”.
“Nếu đã nhận lời rồi thì không thể từ chối được nữa!” – Ngẫm nghĩ một lát,
Kỉ Oanh nói tiếp: “Có nên nói trước cho Cố