Duck hunt
Đào Thoát

Đào Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328902

Bình chọn: 10.00/10/890 lượt.

c ngang nhau, trận thi đấu này nhất định sẽ càng ngày càng đặc sắc.

Trong lúc tình cảm quần chúng còn đang kích động, mọi người nhiệt huyết sôi trào .

Quả bóng trong tay Nạp Lan Địch được tung lên, ánh mắt mọi người nóng bỏng nhìn theo hương bay của quả bóng.

Lam Tĩnh Nghi căn bản không thể nào nghĩ tới đường bóng mạnh mẽ, tốc độ nhanh kinh khủng kia lại bay về hướng cô, ngay lúc cô không hề phòng bị, quả bóng rổ nặng nề đập vào ngực cô.
Thân thể cô bị đụng phải cong gập xuống, sau đó từ trong ngực truyền đến một trận đau đớn. Cô cúi người xuống, không dám lấy tay che ngực, bởi vì bây giờ có ngàn vạn con mắt đều đang nhìn về phía cô.

Bộ ngực là bộ phận mềm mại nhất trên thân thể người phụ nữ, sợ nhất chính là bị đánh đau, bộ ngực của cô giờ này rất đau tựa hồ sắp sưng lên đến nơi. Cô hút khí, đè nén đau đớn, đứng lên.

Quả bóng rổ đã một lần nữa được ai đó ném vào sân bóng, hai người trên sân bóng lại càng kịch liệt đấu đá nhau.

Đôi con ngươi đen lạnh lùng kia không bao giờ nhìn cô nữa, mà thay vào đó một đôi mắt đạm mạc lại nhìn cô nhiều hơn.

Trên sân lại truyền đến tiếng hoan hô, Nạp Lan Địch giành được bóng .

Tất cả thanh âm cùng ánh mắt người khác cô đều không nghe được, cũng không cảm giác được, thứ duy nhất cô có thể cảm thấy được lúc này chỉ là bộ ngực đang truyền đến từng trận đau đớn, cô cắn chặt môi, nước mắt đảo quanh trong khóe mắt, lại bị cô cật lực kìm xuống.

“Cô giáo, cô không sao chứ?” Kiều Bối Nhi với Tiêu Anh cùng nhau hỏi.

“Không… sao…” Tay cô đè chặt trên bụng, dường như chỉ có như vậy mới có thể giảm nhẹ một chút đau đớn, thanh âm của cô nghe qua rất yếu ớt, đôi môi lại nhẹ nhàng run rẩy .

“Có cần đi phòng y tế hay không?” Tiêu Anh hỏi.

“Thực sự không có việc gì ” Lam Tĩnh Nghi cười cười.

“Cô giáo thực sự không có chuyện gì sao, hình như bị bóng đánh vào mà?” Nạp Lan Luật cũng chui đầu vào hỏi.

Lam Tĩnh Nghi cắn môi, hắn rõ ràng thấy được còn hỏi cô như vậy. Cô quật cường mím môi, không nhìn đến hắn.

“Nếu như có chuyện không cần phải cố gắng chịu đựng” Nạp Lan Luật nói, “Các cô xem đi, tôi mang cô giáo đến phòng y tế “

“Không cần…” Lời của cô còn chưa nói xong, đã bị Nạp Lan Luật kéo ra khỏi đoàn người.

Cô chỉ cảm thấy thân thể của mình hình như bay lên, những người chung quanh xẹt qua trước mắt cô, Nạp Lan Luật khí lực thật lớn, hắn kéo cô chạy ào vào phòng khách của ký túc xá.

Sau đó hắn lại kéo cô vào một gian phòng nhỏ, đầu Lam Tĩnh Nghi có chút u mê, ngực ẩn ẩn đau đớn, hạ thể cũng bởi vì vừa rồi kịch liệt vận động mà bị ma sát đau xót.

Hơi thở nhẹ nhàng của chàng trai truyền vào lỗ tai cô, cô có thể cảm giác được cái bóng cao to của chàng trai đang đặt ở trên người cô, cái loại cảm giác này làm cô không thể kìm chế.

Cô chậm rãi mở mắt, nhìn thấy mình đang đứng trong một gian phòng nhỏ hẹp, ngoại trừ một số dụng cụ vệ sinh cũng chỉ có hai người bọn họ, nơi này là phòng tạp vật của trường học , hắn mang cô tới nơi này làm gì?

Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Chàng trai tóc vàng nhu trường, vòng cung gò má hoàn mỹ làm cho thiên sứ cũng than thở không bằng. Ánh mắt hắn chậm rãi dời về phía bộ ngực đang phập phồng của cô.

“Cho anh nhìn một chút “

“Không…” hai tay Lam Tĩnh Nghi đan lại để trước ngực, dưới bàn tay truyền đến một trận đau, cô cố chịu , thanh âm phát ra có chút run rẩy “Tôi không sao, tuyệt đối không đau “

Chàng trai không nói chuyện, môi cong lên không vui , tay hắn với tới đem tay cô lấy xuống, đặt qua hai bên.

“Ngoan ngoãn , không được cử động” thanh âm hắn nhẹ nhàng như thì thầm, sau đó hắn cúi người đặt tay lên vạt áo cô, nhẹ nhàng cởi ra. Lam Tĩnh Nghi dán lưng lên vách tường, thân thể cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt.

“Tôi thực sự không có việc gì…”

Hắn giơ lên một ngón tay ý bảo cô chớ lên tiếng. Áo cô bị kéo cao lên đến xương quai xanh, bộ ngực tuyết trắng, đầy ắp hoàn toàn lộ ra, nụ hoa tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, chậm rãi cứng rắn.

Nạp Lan Luật hít một hơi, nguyên bản bộ ngực hoàn mỹ không tỳ vết lúc này có một khối lớn xanh tím ứ ngân.

“Địch thực sự rất quá đáng” hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm bầu ngực tuyết trắng không tì vết kia.

“A…” Lam Tĩnh Nghi lui thân thể, nhẹ nhàng kêu đau.

Chàng trai ngẩng đầu chống lại đôi mắt cô đang đong đầy hơi nước, một tay hắn vẫn cố định trên xương quai xanh, hai khỏa bạch nhũ ngạo nghễ đứng ở trước mắt hắn.

“Còn nói không đau, miệng cứng thế làm gì “

“Tôi không sao, buông tôi ra…”

Chàng trai nắm tay cô đặt trên vạt áo, đè lại, “Tự mình cầm đi, anh bôi thuốc giúp em. “

“Không cần…”

Chàng trai ngẩng đầu cười nhẹ, “Anh biết bảo bối của anh ngoan nhất mà, đúng không?” Chữ cuối cùng như tiếng hừ khẽ từ trong khoang mũi truyền ra, mang theo uy hiếp rõ rệt.

Hắn buông tay cô ra , cố ý dừng lại một hồi. Lam Tĩnh Nghi hai tay cầm áo mình đặt trên xương quai xanh , đem một mảng cảnh xuân hiện ra trước mắt chàng trai, hai khỏa vú trắng noãn, nhũ tiêm cứng rắn, da thịt nhẵn mịn, rãnh giữa bầu ngực mê người như đang muốn hấp dẫn người ta phạm tội, ngon lành mềm mại.

Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng nghiêng đ