
ránh ra!” Sắt Sắt lạnh lùng mở miệng, ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng cương quyết.
“Ngươi nói ta tránh ra? Nếu ngươi biết được bản công tử là ai thì sẽ
không nói ta tránh ra đâu.” Công tử áo xám trừng mắt, tức giận nhướng
mày.
“Không có hứng thú!” Sắt Sắt lạnh lùng nói.
“Bản công tử chính là người mà trên giang hồ người gặp liền thích,
hoa gặp liền nở mĩ nam tử Cuồng Y- Vân Kinh Cuồng!” Hắn nói một hơi xong, sau đó tao nhã đứng dậy, tránh ra cửa nói: “Ngươi có thể đi
rồi!”
Sắt Sắt ngay cả mí mắt cũng không thèm nhướng lên, lách qua sát bên người hắn đi ra.
“Ngươi thật sự đi sao, biết ta là Cuồng Y mà vẫn còn muốn đi sao?
Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua danh tiếng của ta?” Vân Kinh Cuồng
không chiều theo ý nàng, không buông tha nói.
Sắt Sắt lạnh lùng không chớp mắt, danh tiếng của Cuồng Y Vân Khinh
Cuồng ở trên giang hồ thật vang dội, nàng quả thật từng nghe qua.
Nghe nói, trên mặt hắn luôn lộ ra ý cười mê hoặc chết người không
đền mạng, nhưng đừng ai bị nụ cười tươi tắn của hắn lừa, bởi vì hắn cũng không lương hiền hòa như vẻ ngoài của mình.
Y thuật của hắn đã đạt tới trình độ cao nhất, trên thế gian này không có việc hắn không thể cứu người, chỉ có hắn không muốn cứu người. Trên
giang hồ có một câu đồn đãi, nói là: “Diêm Vương cho ngươi canh bốn chết thì Cuồng Y cho ngươi canh năm sống.” Có thể thấy được y thuật của hắn
đã đạt đến cảnh giới biến chết thành sống lại.
Nhưng mà Cuồng Y này nhìn tính tình có vẻ tốt, trên mặt luôn lộ ra nụ cười sáng lạn, muốn cần xin hắn điều trị cũng không phải việc dễ dàng
gì.
Bởi vì hắn có một chút cổ quái, đối với người nhìn không vừa mắt thì
đối phương có quỳ trước mặt hắn, mang vàng bạc châu báu đến cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không chịu chữa. Mà đối với người hắn nhìn thuận mắt, cho
dù không cần hắn điều trị, hắn cũng sẽ xin cho điều trị.
Vân Khinh Cuồng, không phải ai cũng có thể mời đến, cho dù vương tôn quý tộc hoàng thân quốc thích, hắn nhìn mà không vừa mắt thì cũng sẽ
không chịu chữa trị. Mà giờ phút này, hắn xuất hiện ở Tuyền vương phủ,
chỉ có thể nói lên một điều, hắn là người Dạ Vô Yên mời đến chữa cho Y
Doanh Hương.
Nếu Cuồng Y đã ra tay, vậy thì không quá mấy ngày Y Doanh Hương sẽ không sao.
Hắn nói hắn chưa bao giờ chữa trị cho nữ tử xấu xí, xem ra hắn không vừa mắt nàng rồi.
Sắt Sắt bước ra khỏi phòng, gió đêm mang theo hương vị trong lành,
lướt qua hai má của nàng. Ánh trăng nhàn nhã thuần khiết đang rơi trên vai nàng, làm cho thân hình đơn bạc của nàng nhìn vô cùng cô tịch.
“Nhìn ngươi đáng thương như vậy, ta có thể ngoại lệ chữa trị cho
ngươi, như thế nào?” Vân Kinh Cuồng ở phía sau Sắt Sắt nói, âm thanh
không lớn, nhưng cũng nói rất có khí phách, giống như đơn giản đã hạ
quyết tâm.
Sắt Sắt lười để ý đến con người kì lạ khó hiểu này, ngay cả đầu cũng không quay lại, chậm rãi rời đi.
Thanh Mai cùng Tử Mê nhìn thấy Sắt Sắt, từ phía xa chạy tới, mới vừa rồi các nàng bị Kim tổng quản kéo ra ngoài, gấp đến độ dậm chân. Lúc
này thấy Sắt Sắt đi ra, cùng nhau chạy tới hỏi: “Tiểu thư, thế nào, rốt
cuộc cảy ra chuyện gì? Tiểu thư, mặt của người vì sao trắng như vậy?”
“Ta không sao, Dạ Vô Yên đồng ý để chúng ta rời khỏi phủ, chúng ta
mau đi thôi!” Sắt Sắt sợ Tử Mê cùng Thanh Mai lo lắng, nhẹ giọng nói.
“Tiểu thư, chúng ta có cần đến Đào Yêu viện thu thập vài thứ không?” Thanh Mai hỏi.
“Tử Mê ngươi đến đó mang tro cốt của mẫu thân ta đi, còn những thứ khác không cần gì cả.” Sắt Sắt thấp giọng phân phó.
Khi đến, nàng cũng là hai bàn tay trắng, khi đi cũng cô độc như vậy.
Gió lạnh thổi qua, làm cho chiếc váy một màu trắng của nàng bay lên, giống như một đóa mẫu đơn nở rộ, càng nở càng xa.
Dạ Vô Yên lẳng lặng ngồi trên ghế, ánh mắt bất tri bất giác đuổi theo hình bóng xinh đẹp yếu ớt kia, mãi cho đến khi nàng càng đi càng xa,
rốt cuộc biến mất khỏi tầm mắt của hắn, hắn vẫn ngơ ngác nhìn như trước .
Vân Khinh Cuồng nhìn vào con ngươi đen thay đổi của Dạ Vô Yên, bỗng nhiên cười nói: “Vương gia, đã đi xa rồi!”
Đôi mi Dạ Vô Yên nghiêm trọng, lạnh lùng liếc Vân Khinh Cuồng một cái.
Vân Khinh Cuồng trừng mắt nhìn, nói nhàn nhạt: “Sao ngươi lại thả
nàng đi, đây cũng không phải là tác phong trước giờ của ngươi.”
Dạ Vô Yên miễn cưỡng ngồi ở trên ghế, âm thanh lạnh lùng nói: “Vì sao ngươi phải điều trị cho nàng, đây cũng không phải là tác phong trước
giờ của ngươi!”
Vân Khinh Cuồng vuốt vuốt cằm, cười nói: “Đây là tác phong của ta,
nhìn thấy nữ tử dung mạo xinh đẹp thì luôn thuận mắt. Nhưng thật ra một thời gian không gặp lại ngươi đã trở nên mềm lòng như vậy, không lấy
mạng của nàng thì không nói, thế nhưng ngay cả phế võ công cũng bỏ giữa
chừng. Đừng quên nàng đã thương tổn muội muội của Y Lãnh Tuyết.”
Dạ Vô Yên nghe thấy ba chữ Y Lãnh Tuyết thì ánh mắt sâu thẳm xẹt qua một vẻ dịu dàng u ám.
“Nói thật, ta đối với nữ tữ này thật ra cũng có chút hứng thú!” Vân Khinh Cuồng bỗng nhiên cười khẽ nói.
Sắc mặt Dạ Vô Yên khẽ biến đổi, đôi mắt phượng nhíu lại, âm thanh
lạnh lùng nói: “Vân Khinh Cuồng, ngươi thấy nhàn nhã nhàm chán