Đạo Phi Thiên Hạ

Đạo Phi Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210480

Bình chọn: 9.5.00/10/1048 lượt.

, không

kiên nhẫn sống tiếp nữa sao?”

Vân Khinh Cuồng nhìn sắc mặt Dạ Vô Yên đột nhiên biến đổi thì tinh

nghịch cười nói: “Ngươi đã quyết ý không cần, cũng không cho người ta

cảm thấy hứng thú sao?”

“Ta thấy ngươi quả nhiên là quá nhàn nhã nhàm chán, xem ra lại phải

phái ngươi làm một chút nhiệm vụ. Hôm qua có mật báo nói một thôn nhỏ ở

Vân thành xảy ra dịch bệnh, ngươi tức tốc đến đó, trong một tháng không

trừ được dịch bệnh ta sẽ lấy đầu ngươi.”

Mặt của Vân Khinh Cuồng nhất thời trở nên ỉu xìu , chỉ biết than mình mạng khổ.

Dạ Vô Yên không nhìn đến dáng vẻ như muốn khóc thét của hắn, lạnh giọng hỏi: “Hương Hương chưa tỉnh sao?”

“Vẫn chưa tỉnh, bất quá ngươi cứ yên tâm, tính mạng của nàng đã được

giữ lại, hai ba ngày sau liền trả lại cho ngươi một tiểu vương phi tươi

cười hồn nhiên.” Vân Khinh Cuồng buồn bã đáp ỉu xìu .

Sắt Sắt vẫn chưa trở về Định An hầu phủ, nàng nửa đêm hồi phủ như

vậy, không biết phụ thân cùng đại phu nhân nhìn thấy nàng sẽ sinh ra

những chuyện gì nữa.

Nàng mang theo Thanh Mai cùng Tử Mê đêm khuya đi trên con đường lớn.

Thời gian trước, nàng thường xuyên mặc quần áo xanh kiểu dáng rất

khác biệt, dáng vẻ tao nhã đi dạo phố giữa đêm khuya, nhìn thấy việc bất bình liền ra tay tương trợ. Bắc Đẩu cùng Nam Tinh, còn có cả Phong Noãn đều là nàng ngày đó đã cứu. Danh tiếng Tiêm Tiêm công tử của nàng cũng

được biết đến từ khi đó.

Khi đó, lang thang trên đường vô cùng thích thú và tự do. Nàng bay

vút qua những mái hiên, gió đêm thổi bay vạt áo xanh của nàng, hình ảnh

quần áo nhẹ nhàng tao nhã bay lên làm cho người đi đường ngẫu nhiên nhìn thấy cũng phải tự giác nghĩ đến một vị tiên.

Mà hôm nay, con đường lớn vẫn quen thuộc như trước lại có một cảm

giác khác. Cái loại cảm giác mất đi nội lực, yếu đuối không xương này

vẫn đang quanh quẩn trong cơ thể nàng. Bước chân so với ngày thường nặng nề hơn mấy lần, nhưng trong lòng lại vô cùng vắng vẻ và trầm trọng.

Mất đi một nửa công lực, nàng vẫn là một Tiêm Tiêm công tử “Tươi cười nhợt nhạt, thân ảnh bay bay, bàn tay trắng nõn Tiêm Tiêm, ám khí trùng

trùng” sao?

Nàng liền giống như một con chim bị gãy cánh rốt cuộc không còn có thể bay lượn.

“Tiểu thư, chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ đi lang thang trên đường cả đêm?” Thanh Mai thật cẩn thận hỏi.

Trong lòng Sắt Sắt cũng là một mảnh mờ mịt, đi nơi nào đây?

Bất tri bất giác đã đến phố đổ phường Thịnh Vinh, ánh mắt nàng bỗng nhiên sáng ngời. (đổ phường: nơi đánh bạc, giống casino áh)

“Chúng ta đến đổ phường!” Sắt Sắt nói nhàn nhạt.

Thanh Mai thích nhất là những nơi vui vẻ, hé mắt cười nói: “Được,

chúng ta đi kiếm chút bạc. Nhưng mà tiểu thư, người biết đánh bạc sao?

Em và Tử Mê không biết.”

Sắt Sắt không đáp, mang theo Thanh Mai cùng Tử Mê, chậm rãi hướng vào đổ phường Thịnh Vinh.

Tiểu nhị đứng ngoài cửa nhìn thấy Sắt Sắt trong y phục lụa trắng

mang theo hai nha hoàn nhỏ tuổi thì thở dài nói: “Ba vị cô nương, xin

mời vào trong.” Trong lòng lại nghĩ không biết con gái nhà ai mà lại

đến đổ phường đánh bạc.

Ba người đi vào đổ phường, nhưng thấy lầu một trong đại sảnh đã chật

kín người không còn chỗ nữa, nàng nhìn chung quanh một vòng, lướt qua

hai dáng người quen thuộc, ngân nga nói: “Tiểu nhị, ta muốn một gian

phòng sạch sẽ, mang thức ăn đơn giản lên đây, rượu Yên Chi hồng được ủ

mười năm. Không có việc gì đừng đến quấy rầy, bổn cô nương đang đợi

người.”

Tiểu nhị nghe Sắt Sắt nói xong nhịn không được trừng mắt nhìn, mơ hồ

cảm thấy lời của nàng có chút quen thuộc. Đột nhiên nhớ tới đây là lời

của Tiêm Tiêm công tử, nữ tử này không phải là giả dạng Tiêm Tiêm công

tử chứ? Tiểu nhị vừa suy nghĩ vừa cao giọng nói: “Được rồi.”

Sắt Sắt lấy tay chỉ Bắc Đẩu cùng Nam Tinh đang chơi hăng say bên sòng bạc nói: “Tiểu nhị gọi hai tiểu tử kia tới đây, nói có người từng thiếu bọn họ mười lượng bạc còn chưa trả, nói bọn họ lên lầu lấy lại.”

“Được rồi.” Tiểu nhị lớn tiếng đáp ứng.

Sắt Sắt mang theo Thanh Mai cùng Tử Mê bước lên cầu thang, đến một căn phòng ở lầu hai.

Căn phòng trong đổ phường là nơi dân cờ bạc nghĩ tạm, sòng bạc luôn

hoạt động suốt ngày đêm cho nên lúc này có thể đến đây qua đêm.

Sắt Sắt không chớp mắt đứng ở phía trước cửa sổ, mặt hướng về con

kênh ngoài lâu, trong lòng than thở, trời thật trêu người. Nàng từng ở

nơi này chờ Phong Noãn, mà nay hắn đã biến thành Hách Liên Ngạo Thiên,

mà nàng cũng đã là trắc phi của Tuyền vương phủ một thời gian.

Cửa vang lên một tiếng đập cửa, Thanh Mai chạy ra mở cửa, cặp sinh đôi Bắc Đẩu cùng Nam Tinh chậm rãi đi đến.

Bắc Đẩu nhìn trong phòng có ba nữ tử thì có chút mê hoặc, ánh mắt đảo qua Thanh Mai cùng Tử Mê, có chút kinh ngạc lắc lắc đầu nói: “Nam Tinh, ngươi quen biết các nàng sao?”

Nam Tĩnh cũng ngẩn người, khó hiểu nói: “Hình như không quen.” Gãi

gãi đầu, lại nói: “Aizz, ba người các ngươi cũng là thiếu tiền chúng

ta,còn không mau trả.”

Sắt Sắt từ phía cửa sổ chậm rãi xoay người, cười khanh khách nói: “Ta nợ tiền các ngươi sao?”

Ánh mắt của Bắc Đẩu cùng Nam Tinh rơi trên người Sắt Sắt, vòng vo

tro


Duck hunt