
hùng, có lẽ có nhiều lòi muốn tâm sự, nàng cũng nên thức thời
một chút.
Vân Khinh Cuồng để ý thấy động tĩnh bên này, thản nhiên gọi: “Tiểu Sai, Hoa Tai, mau đi thoa thuốc cho Giang cô nương!”
Tiểu Sai và Hoa Tai chạy lại đỡ Sắt Sắt, đôi mắt ưng đen sâu thẳm của Phong
Noãn chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của Sắt Sắt, trầm giọng nói: “Nhất định phải dưỡng thương cho tốt!”, nhưng vẫn không buông tay nàng ra.
Tiểu Sai và Hoa Tai đỡ Sắt Sắt vào lều trại của nàng. Lều trại này không
lớn, chỉ nhỏ thôi nhưng rất tinh xảo, bên trong bài trí rất đầy đủ. Xem
ra Khả Hãn đối với nàng đãi ngộ cũng không tệ lắm. Khả Hãn khi biết nàng là ý trung nhân của Phong Noãn tuy không tò vẻ gì là bất mãn, nhưng
cũng không tỏ vẻ gì là thích. Việc này làm nàng tự hổ thẹn, vì nàng và
Phong Noãn thật sự không phải là loại quan hệ đó.
Trong lều trại
trải một tấm thảm thật dày, ấm áp. Sắt Sắt chậm rãi đến giường ngồi
xuống. Hoa Tai thắp nến lên. Tiểu Sai nhẹ nhàng vạch áo Sắt Sắt, thoa
thuốc cho nàng.
Tiểu Sai vừa bên cạnh thoa thuốc vừa nói: “Cô
nương, miệng vết thương lại vỡ ra, chi sợ ngươi phải dưỡng thương cả
tháng mới khỏi.”
Hoa Tai vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng như thường
lệ, khẽ cười nói: “Giang cô nương hôm nay thật là cực kỳ oai phong, đầu
tiên là đàn “Quốc phong”, sau lại bắn một mũi tên lợi hại như vậy. Thật
khiến Hoa Tai bội phục vô cùng.”
Sắt Sắt nhăn mày cười khổ, thật
ra nàng cũng không cần người khác khâm phục nàng.Tuy nàng tài hoa, nhưng không muốn khoa trương khoe khoang trước mặt người khác. Tình huống hôm nay thật sự nằm ngoài dự liệu của nàng.
Tiểu Sai băng bó kỹ miệng vết thương cho Sắt Sắt, cười khẽ nói: “Lần sau không nên vận nội lực,
đây là lần thứ hai vết thương bị nứt ra rồi.
Nếu không có thuốc trị thương của Cuồng Y, miệng vết thương này của người không thể khép lại được đâu.”
Sắt Sắt cười cười nói: “Ta biết rồi.” Tiểu Sai và Hoa Tai thật quan tâm nàng, làm nàng trong lòng rất cảm động.
“Tuyền vương đối với Giang cô nương thật là tình thâm, vi Giang cô nương mà
không tiếc tính mạng đem thân mình chắn tên. Thật sự làm người ta cảm
động nha!” Hoa Tai khẽ liếc mắt nhìn Sắt Sắt, thản nhiên nói.
“Đúng vậy! Ta cũng nhìn ra Tuyền vương thật thích Giang cô nương nha!” Tiểu Sai cũng phụ họa theo đuôi nói.
“Các ngươi đừng đoán mò. Người trong lòng Tuyền vương là Y tế ti!” Sắt Sắt
thản nhiên nói, gương mặt ngọc vô cùng trầm tĩnh, chi là trong lòng có
cảm giác đau nhói. Tiểu Sai và Hoa Tai là thị nữ của Minh Xuân Thủy, nay nói thẳng với nàng là Dạ Vô Yên thích nàng, là có ý muốn tác hợp cho
nàng và Dạ Vô Yên sao? Vậy ý của các nàng không nói cũng phải hiểu, Sắt
Sắt và Lâu chủ của các nàng là không thể tiến đến. Minh Xuân Thủy tuyệt
không thích nàng một chút nào thật sao?
Tiểu Sai và Hoa Tai vốn là muốn xem phản ứng của Sắt Sắt đối với tình cảm của Dạ Vô Yên. không ngờ thấy nàng bỗng nhiên trầm mặc hẳn, bộ dáng đầy tâm sự, nhất thời không
biết phải làm sao. Đúng vào lúc này, Vân Khinh Cuồng vén rèm đi đến.
“Thương thế của Tuyền vương thế nào?” Hoa Tai và Tiểu Sai đồng loạt hỏi.
Sắt Sắt ngước mắt lên nhìn. Nàng thực kinh ngạc khi thấy các nàng đối với Dạ Vô Yên quan tâm như vậy.
Vân Khinh Cuồng thong thả ngồi vào ghế, cong môi cười nói: “Cuồng Y ta ra
tay sao có thể để xảy ra chuyện gì? Huống hồ, Tuyền vương cũng không
phải là một thư sinh yếu ớt, hắn cũng không phải chưa từng bị thương,
một vết thương nhỏ nhoi ấy đối với hắn mà nói, đã sớm quen rồi, không
cần lo!”
Ánh mắt Sắt Sắt chợt ngưng đọng. Nàng biết Dạ Vô Yên từ
một thiếu niên yếu ớt biến thành một thiết huyết chiến thần, nhất định
là đã trải qua rất nhiều đau khổ. Nhưng khi nghe Vân Khinh Cuồng nói,
chuyện hắn bị thương là chuyện bình thường, trong lòng nàng ngoại trừ
kinh hãi, còn có một cảm giác khác lạ không thể hiểu nổi.
“Hắn bị
thương là vì ngươi, dù sao ngươi cũng nên đi gặp hắn tạ ơn đi thôi! Hắn
hy sinh tính mạng cứu ngươi, ngươi không nên thờ ơ như vậy chứ? Ngay cả
ta mà cũng cảm động nữa nha!”
Vân Khinh Cuồng quay đầu nói với Sắt Sắt. bên môi khẽ cong lên cười quỷ dị.
“Tạ ơn ta nhất định sẽ đi, nhưng giờ đã tối rồi, huống chi hiện giờ chi sợ
có người đang ở với hắn, ngày mai ta sẽ đi.” Sắt Sắt thản nhiên cười
nói. Hiện giờ chỉ sợ Y Lãnh Tuyết đang ờ cùng Dạ Vô Yên, nàng sao lại
phá hư giây phút chàng chàng thiếp thiếp của người ta.
“Ngươi dang nói là Y Lãnh Tuyết sao? Nàng đã đi rồi. Nếu để ngày mai mới đến tạ ơn
có vẻ như không chân thành lắm.” Vân Khinh Cuồng tựa vào trên ghế, thản
nhiên nói.
Lời của hắn thật ra cũng có vài phần đạo lý.
Dù sao hiện tại nàng cũng không ngủ được, miệng vết thương bên hông
đã được đắp thuốc, cũng không đau lắm. Huống chi, tận đáy lòng nàng thật
lo lắng cho thương thế của hắn. Vi thế nàng đứng dậy, chậm rãi ra ngoài
trướng.
Bầu trời đêm trong vắt không gợn chút mây, ánh tịch liêu
màu lam xa xa, vầng trăng bạch ngọc sáng tỏ dường như có thể thấy rõ cả
bóng cây đa và thỏ ngọc trên đó. Sắt Sắt nâng váy bước linh hoạt, xuyên
qua đám cỏ xanh xanh, hướng lều