
ong Vương có người kế nghiệp rồi!’’
Vài cướp biển lão thành không nhịn được cảm khái.
“Chúng ta nguyện ý phục tùng Giang cô nương thống lĩnh’’. Trữ Phóng
rốt cuộc thần phục dưới chân Sắt Sắt, bọn cướp biển sau lưng cũng đồng
loạt quỳ rạp xuống đất.
Sau khi Sắt Sắt thu phục cướp biển Thủy Long đảo liền lập tức phái
người giải cứu Tứ Đại Long ra khỏi địa lao. Khi nhìn thấy bọn họ, trong
lòng Sắt Sắt vô cùng xót xa. Hai năm bị giam cầm sớm khiến bọn họ trở
nên tiều tụy, càng đau lòng hơn là bọn họ đã bị Tây Môn Lâu phế bỏ võ
công.
Tây Môn Lâu thật sự là tác ác tạo nghiệt, ngay cả phụ thân của hắn, Tây Môn Diệu, hắn cũng không buông tha.
Tây Môn Diệu vô cùng đau đớn nói với Sắt Sắt: “Thiếu chủ, ngươi nhất
định phải giúp ta thu phục tên nghịch tử kia. Hắn luyện ma công, có thể
hấp thu nội lực của người khác, ngay cả ta cũng không phải đối thủ của
hắn, ngươi nhất định phải cẩn thận nha.”
Thì ra là luyện ma công, hèn gì lại điên cuồng như vậy. Xem ra lúc
này nên dùng thử Liệt Vân đao pháp do mẫu thân nàng truyền lại.
Sắt Sắt gật đầu nói: “Tây Môn thúc thúc, ngươi yên tâm, ta sẽ cẩn thận.”
Tứ Đại Long nghe tin mẫu thân Sắt Sắt qua đời thì vô cùng thương
tiếc, đau lòng. Bọn họ thương lượng với nhau, sau đó mẫu thân của Thanh
Mai đem ra một bộ Kim hồng khôi giáp đặt vào tay Sắt Sắt.
“Đây là bộ khôi giáp của mẫu thân ngươi lúc xưa, từ ngày nàng gả vào
Hầu gia, bộ khôi giáp này được giữ ở đây, cuối cùng hôm nay cũng được
dịp dùng tới. Trên biển sau này là thiên hạ của người trẻ tuổi các
ngươi, chúng ta đều không giúp đỡ gì được nữa rồi. Ngày mai xuất chiến,
nhất định phải cẩn thận.”
Sắt Sắt tiếp nhận bộ khôi giáp, đôi mắt đen trong suốt luôn bình thản bỗng chốc lưu chuyển, ánh lên một tia kiên định, dứt khoát.
Đêm đã khuya, ánh trăng sáng tỏ, vạn dặm xung quanh bầu trời không gợn một chút mây.
Bở vì đoán rằng sau khi Tây Môn Lâu được tin sẽ phái người đến tập
kích, nên đêm nay Sắt Sắt liền thống lĩnh năm ngàn cướp biển xuất phát
đến Y Mạch đảo trước. Phần lực lượng còn lại theo Tứ Đại Long dàn đá
ngầm bày ra trận pháp, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón lực lượng tập kích
của Tây Môn Lâu.
Một đêm trôi qua nhanh, sáng sớm ngày thứ hai, năm ngàn cướp biển của Sắt Sắt đã thuận lợi đến vùng biển của Y Mạch đảo.
Mặt trời mới mọc chiếu sáng đỏ rực cả một vùng biển chung quanh Y
Mạch đảo, xa xa nhìn thấy trên biển một khối đất liền lớn khôn cùng,
không thể nhìn thấy ranh giới.
Từ xa có thể thấy Vân Thành – kinh đô của Y Mạch quốc, cũng đặt ở
trên đảo, khí thế trùng trùng. Đáng tiếc, một tòa đô thành như vậy lại
rơi vào tay Tây Môn Lâu.
Tiếng kèn vang vọng chấn động tận trời xanh, trên mặt biển, hàng ngàn chiến thuyền tập hợp xung quanh Y Mạch đảo.
Giữa bọn cướp biển đông nghìn nghịt nổi bật một thân ảnh mặc áo giáp
kim hồng, lấp lánh rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, chính là Sắt Sắt, nàng đang đứng trước mũi một chiếc chiến thuyền.
Mái tóc đen tung bay, mũ giáp kim hồng che đi hàng mi rậm cong vút, chỉ lộ ra ánh mắt thanh lệ tĩnh dật lấp loáng trí tuệ.
Trên đài Vân thành, Y Mạch đảo.
Tây Môn Lâu phấn khích bừng bừng nhìn hơn một ngàn chiến thuyền xung quanh, đôi đồng tử đen nở rộ vì hưng phấn.
Giang Sắt Sắt thu phục Thủy Long đảo là chuyện ngoài dự kiến của hắn. Trước nay hắn chưa từng để mắt đến một Lạc Long vương thân mang trọng
bệnh và nữ nhi nhỏ nhắn mềm mại của bà. Không ngờ thì ra tiểu nữ tử nhỏ
nhắn mềm mại đó lại có võ công.
Nhưng có võ công thì sao, hắn tin tưởng với công lực hiện tại của
hắn, cho dù Lạc Long Vương có sống lại cũng không phải là đối thủ của
hắn, huống chi là nữ nhi của bà. Chỉ năm ngàn cướp biển, lại vọng tưởng
muốn thắng hắn, thật là không biết tự lượng sức mình.
Hắn híp mắt cười nhẹ, ra lệnh cho thủ hạ mang khôi giáp đến. Hắn muốn đích thân nghênh chiến tiểu nha đầu không biết tự lượng sức này.
Ngay khi đập nước của Vân Thành mở ra, vô số chiến thuyền xông ra,
trên chiến thuyền dẫn đầu là một thân ảnh mặc áo giáp thiết Tây Môn Lâu.
Binh tướng hai bên liều chết giao chiến trên mặt biển.
Dưới ánh triều dương, mặt biển vốn toàn một mảnh hồng hồng tựa hồ như đang chuyển thành đỏ tươi.
“Ngươi là con gái của Lạc Long Vương, Giang Sắt Sắt?” Tây Môn Lâu hơi híp đôi mắt âm ngoan lạnh lẽo, giọng cuồng ngạo hỏi.
“Không sai, Tây Môn Lâu, ngươi làm nhiều việc ác, hôm nay chính là
ngày chết của ngươi.” Sắt Sắt thản nhiên nói, không sẵng giọng, không
cuồng ngạo, tựa hồ như chỉ đang cùng với hắn bàn luận chuyện sắp phát
sinh.
Tây Môn Lâu không ngờ Sắt Sắt lại bình tĩnh như thế, hắn cười ha hả
nói: “Được, nghe nói ngươi đã thu phục được cướp biển Thủy Long đảo,
cũng là một nhân tài. Nhưng muốn đánh bại ta thì thật là mơ mộng hão
huyền, để xem hôm nay là ngày chết của ai.
Hắn híp mắt, đôi đồng tử bỗng lộ ra một tia yêu dị màu đỏ.
Hắn rút trường kiếm ra hướng chiến thuyền Sắt Sắt hung hăng đâm tới,
thanh kiếm của hắn không ngừng chuyển động tạo ra vô số kiếm ảnh sắc bén đêm về phía Sắt Sắt.
Sắt Sắt nhẹ nhíu mày, thả người nhảy lên trên không trung, liên