Polly po-cket
Đào Nguyệt Mỹ Nhân

Đào Nguyệt Mỹ Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322480

Bình chọn: 9.00/10/248 lượt.

ngã lên trên thân thể mềm mại. . . . . .

Sau khi bị trận gió lốc cường đoạt, Sở Mộng Sanh yếu ớt nằm trên bàn, thủy mâu như sương mù khép hờ, lực động một đầu ngón

tay cũng không có.

Trường Tôn Kiệt hô hấp bình thường, một phen ôm lấy nàng khoác

tạm quần áo vào giường, đem nàng đặt lên đệm ấm áp —— chính mình

cũng leo lên giường đem nàng xiêm y không ngay ngắn thân hình mềm mại

kéo vào trong lòng.

Sở Mộng Sanh chớp mi, chậm rãi giương mắt sợ hãi nhìn hắn, “Ngươi. . . . . . Ngươi không tức giận rồi?” Nàng lấy lời nói nhỏ nhẹ chưa bao

giờ có hỏi hắn.

Trường Tôn Kiệt chính là nâng cằm của nàng, không chớp mắt chăm chú nhìn nàng, mắt sâu thẳm làm cho người ta nhìn không thấu hắn suy nghĩ cái gì.

Thấy hắn không nói, nàng cắn môi cánh hoa, nói nhỏ: “Ta cùng Trầm đại ca không có gì, hôm nay ta đã hoàn toàn thấy rõ ràng cách làm người của hắn, cũng cùng hắn đem lời nói rất rõ ràng, ta là không có khả năng

phản bội ngươi, ngươi tin tưởng ta, được không?”

“Ta biết.” Sau một lát yên tĩnh, Trường Tôn Kiệt rốt cục mở miệng: “Nàng nói gì với hắn ta đều nghe thấy được.”

Sở Mộng Sanh ngây ngẩn cả người. Hắn đều nghe thấy được? Này tỏ vẻ

hắn biết nàng là trong sạch! Nàng thần sắc biến đổi, thở phì phì, căm

giận nói: “Nguyên lai ngươi cái gì cũng biết, vậy ngươi mới vừa rồi còn

đối với ta như vậy!” Nói xong, miệng bĩu bĩu, nàng ủy khuất xoay

người, đưa lưng về phía hắn.

Trường Tôn Kiệt mâu quang mỉm cười, vươn tay, đem nàng vòng trở lại, cũng nâng lên người của nàng, để nàng nhìn thẳng hắn.

“Nàng không nên nghe lời hắn!” Hắn trầm giọng nói: “Nàng đã là

thê tử của ta, có thể nào lén cùng nam nhân khác gặp mặt! Nếu không

phải chưa dứt tình, sao nàng lại nghe lời hắn đây?”

“Ta không có!” Nàng nhanh chóng phủ nhận, nhưng vừa tiếp xúc với hắn sắc bén liền run sợ, con ngươi đen xuyên thấu lòng người, nàng có

chút chột dạ rũ mắt xuống, ấp úng nói ra: “Ta. . . . . . Ta đến đó,

chỉ là muốn. . . . . . muốn chứng minh chính mình đối với hắn mê luyến hay không đã hoàn toàn biến mất, ta chỉ là muốn biết rõ ràng tình cảm

của mình thôi!” Nàng đơn giản bộc lộ.

“Kết quả đâu? Nàng chứng minh cái gì rồi?” Cằm của hắn buộc gắt gao, hai tròng mắt chặt chẽ nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

“Ta phát hiện lúc trước mình chính là mù quáng thích hắn.” Nàng

thành thật trả lời: “Sau khi thật sự biết hắn là người thế nào,

ta căn bản không có biện pháp đối với hắn sinh ra một chút hảo cảm nào

nữa.”

Trường Tôn Kiệt im lặng, chính là nheo mắt lẳng lặng nhìn nàng,

vẻ mặt trầm tĩnh nghiêm túc dường như đang đánh giá tính chính

xác trong lời nói của nàng.

Sở Mộng Sanh thấy thế, trong lòng vừa sợ vừa vội, lại giải thích:

“Ta là nói thật, ngươi nhất định phải tin tưởng ta!” Dừng lại trong chốc lát, nàng cắn cắn môi, thẳng thắn cung khai: “Trên thực tế. . . . . .

Sau khi thành thân với ngươi, hình ảnh Trầm đại ca trong lòng ta càng

lúc càng mơ hồ, ngược lại là ngươi, không biết tại sao, ta thường thường nhớ ngươi, trong đầu cơ hồ không có lúc nào là không hiện lên gương

mặt của ngươi, cho nên Trầm đại ca hẹn gặp ta mới không cự tuyệt, bởi vì ta muốn làm rõ tình cảm của mình.”

Nàng ngôn ngữ thành thực thẳng thắn rung động thật sâu tới Trường Tôn Kiệt.

Hắn không phải cũng giống nàng sao. Rời đi nàng bất quá ngắn ngủn một ngày rưỡi, hắn lại nhớ nàng muốn đòi mạng, hận không thể lập

tức bay trở về bên cạnh nàng, cho nên hắn mới trước thời gian một ngày

trở lại Sở gia trang.

Hắn rốt cục không thể không thừa nhận, tim hắn bị tiểu nữ nhân

bốc đồng này cướp mất rồi. Hắn yêu nàng, tuy rằng đến nay hắn vẫn

cảm thấy phi thường bất khả tư nghị, nhưng hôm nay nhìn nàng dựa vào

trong lòng nam nhân khác, hắn nhất thời dấy lên lòng đố kị hừng hực, hận không thể nhằm tên họ Trầm kia đánh cho một quyền, ghen tị mãnh

liệt cùng tham muốn giữ lấy làm cho hắn cũng đã không thể không chấp

nhận : hắn yêu nàng.

“Ý của nàng là nói. . . . . . Nàng thích ta, thậm chí đã yêu ta?” Hắn hơi hơi gợi lên khóe môi, lộ ra một chút cười nhạt.

Sở Mộng Sanh đỏ bừng cả khuôn mặt, ấp úng nói: “Có thể. . . . . . Có thể nói như vậy !”

Trường Tôn Kiệt yêu thương xem bộ dáng nàng mặt đỏ ngượng ngùng,

hắn phát ra cười khẽ trầm thấp thuần hậu, bàn tay khẽ vuốt phù nhan nàng choáng váng nhuộm đỏ rặng mây chiều.

Tiếng cười của hắn lây nhiễm nàng, nàng ngẩng đầu không tự chủ được

cũng nở nụ cười, một đôi thủy mâu dừng trên dung nhan tuấn mỹ .

Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng nhất,

lập tức thu lại ý cười, nhíu lông mày hỏi: “Vậy còn ngươi? Ngươi có yêu ta không?”

Trường Tôn Kiệt chính là thản nhiên cười, “Ta đã thú nàng, không phải sao?”

“Đây không tính là trả lời.” Nàng không vui chu miệng, “Đừng cho là

ta không biết, ngươi thú ta chỉ là phụng mệnh lệnh của Trường Tôn gia

gia.”

“Nàng hi vọng nghe được đáp án nào đây?”

“Uy ! Ngươi đừng xấu tính. Ta nói tất c