
ứng ở trước mặt nàng cách xa mấy bước, đôi con
ngươi đen xem xét nàng, nhìn thấy sợ hãi trong lòng nàng.
“Như thế nào tất cả mọi người hướng nơi này đến?” Nàng lặng lẽ hỏi Tiểu Tước.
Tiểu Tước quay đầu lại nhìn Lục Phượng Nghi liếc mắt một cái, nhỏ
giọng trả lời: “Mới vừa rồi Lục cô nương nổi giận đùng đùng chạy vào
chùa, gặp người liền hỏi có thấy hay không tiểu thư cùng Trầm công tử,
còn nói cái gì tiểu thư câu dẫn Trầm công tử lén hẹn hò. . . . . . . .
.”
Nói tới đây, nàng dừng lại trong chốc lát, nhanh chóng trộm dò xét
Trường Tôn Kiệt, vẻ mặt đau khổ nói tiếp: “Ai biết. . . . . . Ai biết
cô gia vừa vặn đến trong chùa tìm chúng ta, liền theo lại đây nhìn một
cái.”
Xong rồi! Sở Mộng Sanh ở trong lòng khóc thét, sớm biết vậy nàng sẽ không đến đây.
Dù chột dạ sợ hãi, nàng vẫn là miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía
Trường Tôn Kiệt, ôn nhu: “Tướng công! Ngươi đã trở lại nha!” Đây chính là lần đầu nàng tôn xưng hắn tướng công, không có biện pháp, ai bảo
nàng phạm sai,còn bị bắt tại trận.
Trường Tôn Kiệt chính là mặt không thay đổi nhìn chằm chằm nàng,
hồi lâu sau, mới mở miệng nói : “Lại đây, chúng ta cần phải trở về.”
Sở Mộng Sanh hơi sững sờ! Có chút không dám tin, nhưng vẫn theo hắn.
Đi đến trước mặt hắn, nàng sợ hãi nhìn hắn liếc mắt một cái, chỉ
thấy hắn mâu quang chợt lóe, tiếp theo nháy mắt, cánh tay hắn đã chặt
chẽ nhốt lại eo nhỏ của nàng, để nàng gắt gao tựa vào bên người hắn.
Hắn kìm nàng đau quá, mà nàng chính là cúi đầu, cắn môi nhịn xuống, mặc hắn tha nàng đi ra hậu viện, đám người vây xem vào lúc này tự
động mở đường . . . . . .
Này trò khôi hài lén hẹn hò , nữ nhân vật chính sau khi rời đi liền tuyên cáo kết thúc.
Trường Tôn Kiệt không nói tiếng nào ôm thê tử về Sở gia trang, Tiểu Tước thở hồng hộc theo sát phía sau.
Sở Mộng Sanh nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện, bất quá vừa nhìn
thấy cái vẻ mặt sắc bén, nghiêm túc kia liền lại đem tất cả lời nói
nuốt vào trong bụng.
Trở lại Sở gia trang, hắn không nói hai lời mang nàng trực tiếp trở về phòng đi, cũng đem cửa phòng đóng lại.
Sở Mộng Sanh nơm nớp lo sợ nhìn hắn, “Ngươi. . . . . . Ngươi trước đừng nóng giận, nghe ta giải thích được không?”
Trường Tôn Kiệt như cũ không nói một câu, chính là yên lặng nhìn
thẳng nàng, môi mỏng hơi hơi mân lại, sau đó từng bước một đi hướng
nàng.
Sở Mộng Sanh có chút kinh hoàng lui về sau, hắn như vậy không nói
một lời làm nàng sợ hãi, nàng tình nguyện hắn gầm rú, chứ không muốn hắn âm trầm khó dò thế này.
Chịu không nổi yên lặng làm người ta hít thở không thông, nàng thử mở miệng lần nữa: “Ngươi hãy nghe ta nói, ta chỉ là . . . . .”
Lời còn chưa dứt, môi của nàng đã chặt chẽ bị hắn chiếm cứ.
Trường Tôn Kiệt hung hăng hôn nàng, lưỡi nóng rực cường thế dây
dưa, khiến nàng phát ra nhiều tiếng thân ngâm, cũng hơi hơi chau mày
liễu.
Không đếm xỉa đến lông mày nàng ninh nhanh, hắn đem lưỡi xâm nhập
càng sâu, mút hôn cái miệng nhỏ nhắn, môi cánh hoa của nàng bị hắn đoạt lấy mà đỏ tươi sưng mọng.
Sở Mộng Sanh có chút khó chịu than nhẹ, lui về sau, cả người để ở mép bàn.
“A. . . . . . Đau. . . . . .” bàn tay to trước ngực nàng lại dùng
sức nắm đau đớn, dục vọng của hắn mãnh liệt, như muốn bẻ gãy thân mình
đơn bạc của nàng.
Con mắt sâu thẳm híp lại, trong đó là dục vọng thiêu cháy,
Trường Tôn Kiệt phút chốc kéo đai lưng bên hông xuống, rớt ra áo
ngoài của nàng.
“Ngươi. . . . . . Ngươi đừng như vậy, trước hết nghe ta giải thích. . . . . .” Nàng thở dốc nói nhỏ.
Trường Tôn Kiệt lại không nghe thấy, hô hấp của hắn trở nên dày
đặc, rút ngón tay về, hắn ôm nàng, khuynh thân đẩy tất cả này nọ trên
mặt bàn xuống đất, áp thân thể suy yếu của nàng nằm sấp trên mặt
bàn, một tay cở bỏ quần áo của bản thân.
Sở Mộng Sanh chỉ cảm thấy toàn thân trống rỗng, vô lực ghé vào bàn, ý đồ điều chỉnh hô hấp chính mình hỗn loạn! Nhưng khi tay hắn kéo cái
quần lụa mỏng, cũng lấy đầu gối từ phía sau lưng tách ra hai chân của
nàng , nàng cả người nháy mắt lại căng thẳng, đôi mắt đẹp nhất thời tròn xanh. . . . . .
Trời ạ! Hắn sẽ không phải cứ như vậy muốn nàng đi?
“Đừng. . . . . . Đừng như vậy, mau thả ta ra!” Loại tư thế này làm nàng cảm thấy ngượng ngùng cực kỳ.
Lời của nàng căn bản không có tác dụng, hai tay Trường Tôn Kiệt chặt chẽ cầm eo nhỏ của nàng, động thân một cái.
“Ô. . . . . . Ngươi. . . . . .” thanh âm hổn hển, nàng tinh tường cảm nhận được một cỗ nóng rực không ngừng mà từ bụng dưới của nàng khuếch
tán tới toàn thân nàng, hai tay phải nắm chặt mép bàn.
Trường Tôn Kiệt giống như trừng phạt nàng, hoặc như là khát vọng
phát tiết, thủy chung gắt gao kiềm eo nàng cố định bên dưới, một lần lại một lần phóng túng rong ruổi, thật sâu cuồng mãnh giữ lấy nàng.
Theo hắn không ngừng gia tốc đánh lướt, thần trí Sở Mộng Sanh đã
hoàn toàn tán loạn, chỉ có thể mặc cho mãnh liệt tăng vọt xâm nhập nàng.
Cuối cùng, Trường Tôn Kiệt gầm nhẹ một tiếng, giải phóng hoàn
toàn trong cơ thể nàng,