
ang theo nhiều bạc như vậy cũng không an toàn, bảy trăm lượng hẳn là đủ để vô lo cho cuộc sống bản thân.Ra khỏi hiệu cầm đồ, đầu tiên nàng đi mua một bộ nam trang, vật quan trọng nhất là mũ, mái tóc trắng khiến cho người khác chú ý này của nàng phải được giấu kín mới được. Đổi xong quần áo, nàng tìm một gian khách sạn để dùng cơm cùng ở một đêm, ngày hôm sau đến chợ mua một con lừa, còn mua chút lương khô, một đường nhằm hướng đông mà đi.Bởi vì thân thể ban đầu đã không tốt, hơn nữa trong lòng lo lắng đằng sau có truy binh, An Nhược Sơ một vài ngày liền bệnh đến không rõ đông tây nam bắc .Nằm ở trên lưng lừa, nàng miễn cưỡng xốc lại tinh thần, phát hiện chính mình đi đến chân một ngọn núi.Nàng ngẩn người, người chỉ đường vừa rồi không nói nơi này còn có một ngọn núi a, chẳng lẽ nàng lại lạc đường ?Xung quanh dân cư rất thưa thớt, bên tai truyền đến âm thanh dòng suối. Thuận theo âm thanh dòng suối mà đi, nàng đi tới bên cạnh một khe suối.Lắc lắc túi nước, cũng đã sắp uống hết. Nàng xoay người xuống lừa, lấy túi đến bên dòng suối múc nước. Đá bên dòng suối hết sức trơn ướt, còn mọc một lớp rêu xanh mỏng manh, An Nhược Sơ không chú ý, vừa bước lên phía trước, liền trượt chân, cả người “ùm” một tiếng rơi vào trong nước.Hỏng bét! Nàng không biết bơi a!“Cứu…” Vừa mở miệng, nước lập tức tiến vào trong miệng. Nàng hoảng sợ đạp nước, mắt mở trừng trừng nhìn chính mình cứ chìm sâu xuống từng tấc từng tấc một.Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, không thể tưởng được nàng thế nhưng không phải chết vì bệnh, mà là chết chìm. Đùa cái gì vậy… Có ai còn xui xẻo hơn so với nàng không a?Ông trời, ngươi quả nhiên là hận ta sao? Đúng không?Còn tưởng rằng bản thân đã sớm không màng sống chết, nhưng mà mãi đến giờ này khắc này, đứng trước sống chết trong nháy mắt, mới biết được bản thân sợ chết đến mức nào.Hoàng Dược Sư? Chàng ở đâu? Mau ra đây cho ta! Không phải chàng nói sẽ bảo vệ ta sao?Chàng đã nói, sẽ bảo vệ ta…Ý thức dần dần mơ hồ, trong khi đang lâm vào một mảnh hắc ám, nàng giống như nhìn thấy một bàn tay hướng nàng vươn đến.Là chàng sao? Hoàng Dược Sư…Nàng chậm rãi nhắm mắt lại. * “Cô nương, cô tỉnh?”Nàng nháy mắt mấy cái, nhìn người xa lạ trang phục như người đánh cá trước mặt, khàn giọng hỏi: “Ngươi là ai? Ta sao lại ở chỗ này?”“Coi như là mạng cô lớn, cô vừa mới rơi vào trong suối nước, thì sư phụ ta liền bảo ta cứu cô.”“Sư phụ ngươi?” Nàng quay quay đầu, thấy một lão hòa thượng chòm râu hoa râm đang ngồi xếp bằng ở một góc khác trong phòng, còn có vài người giống như trung niên chất phác. Nói vậy lão hòa thượng kia là sư phụ hắn, nàng ngồi dậy, hướng hắn cung kính gật đầu nói: “Đa tạ ân cứu mạng của sư phụ.”“Cô nương không cần đa lễ.” Lão hòa thượng hướng nàng đáp lễ, một đôi mắt thâm thúy nhìn mặt của nàng, nói: “Xin hỏi cô nương một vấn đề.”“Sư phụ cứ hỏi.”“Cô nương có từng quen một tiểu cô nương tên là Hoàng Dung?”Hoàng Dung?Đụng tới người quen sao?Ô, bằng diện mạo này của nàng hẳn là cũng không nói dối được, nàng gật gật đầu, đáp qua quýt: “Có điểm sâu xa.”“Quả thế.” Lão hòa thượng gật gật đầu, tiếp tục nói: “Vừa rồi ta vì cô nương chẩn đoán một chút, phát hiện cô nương kinh mạch bị tổn hại, không biết bị cái gì làm bị thương?”Xem ra là một người y thuật cao siêu a, không phải nàng mèo mù vớ cá rán chứ?Thấy nàng chậm chạp không trả lời, lão hòa thượng gọi: “Cô nương?”An Nhược Sơ hoàn hồn, đáp: “Vâng, tại hạ từng thân trúng phụ cốt châm.”Ở đây trừ bỏ vị hòa thượng kia, những người khác đều kinh nghi bất định. Trong đó một vị ăn mặc giống như thư sinh nói: “Phụ cốt châm là độc môn ám khí của Đông Tà Hoàng Dược Sư, không biết cô nương cùng với Hoàng Dược Sư có thù oán gì, khiến cho hắn hạ độc thủ như vậy đối với cô?”“Việc này kể ra rất dài…” Nàng dừng lại, “Chỉ có thể nói, trong chuyện này có chút hiểu lầm.”“Ta nghe nói người thân trúng Phụ cốt châm hơn phân nửa là phải chết không thể nghi ngờ, cô nương có thể tìm được đường sống, cũng thật không dễ…” Một vị nhìn giống tiều phu nói.An Nhược Sơ cười khổ: “Phụ cốt châm mặc dù đã được lấy ra, nhưng mà thân thể này…chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.”“Không dối gạt cô nương, lão nạp có biện pháp cứu cô nương.”Lời này vừa nói ra, bốn gã đệ tử này của hắn đồng thời hô: “Sư phụ!”Người nhìn giống nông phu hô: “Sư phụ, vạn vạn không thể! Ngài thân thể còn chưa khỏe hoàn toàn đâu!”Lão hòa thượng lắc lắc đầu, nói với bọn họ: “Các ngươi không cần lo lắng, với tình trạng bây giờ của ta, muốn cứu người cũng không có biện pháp, ta tự nhiên sẽ dưỡng thương tốt rồi mới chữa trị cho nàng.” Nói xong quay đầu nói với An Nhược Sơ: “Cô nương, ta có lẽ phải bế quan hai ba tháng, trong khoảng thời gian này, cô nương trước hết cứ ở lại chỗ này đi.”An Nhược Sơ cảm kích gật gật đầu, “Tại hạ trước đa tạ sư phụ. Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo tên của sư phụ?”Chỉ thấy lão hòa thượng hai tay tạo thành chữ thập, đáp: “Lão nạp pháp danh Nhất Đăng.”
Ngoài cửa sổ truyền đến một trận tiếng bước chân.
Thời gian qua đều ngủ không sâu, hắn mở mắt, miễn cưỡng gọi bóng đen ngoài cửa sổ: “Ngốc cô, nửa đê