
không ngờ Quý Tinh sẽ tung ra chiêu này nên thật ái ngại khi đột
nhiên được ưu ái thế này.
Quý Tinh nói: “Mặc dù hiện giờ tôi chưa có bạn trai, nhưng vào
Valentine tôi rất muốn mình có thể tự tay nấu ăn cho người yêu. Phiền
anh lên đây giúp tôi ăn thử món này được không?”
Hiểu Khiết kinh ngạc. Thang Tuấn hơi chau mày, lấy làm lạ.
Những tiếng hò reo không ngớt, đám đông tự động tách sang hai bên tạo thành một lối đi, Tử Tề bước về phía trước trong những ánh mắt vừa
ngưỡng mộ vừa ghen tị.
Quý Tinh gắp một miếng, nài nỉ Tử Tề, “Anh nếm thử giúp tôi được không?”
Tử Tề nhìn Quý Tinh, không động đậy.
“Mặc dù nguyên liệu chỉ là của siêu thị nhưng món ăn chứa cả tấm lòng tôi, anh thử giúp tôi nhé.” Quý Tinh nói thêm.
Hiểu Khiết nhìn hành động giữa Tử Tề và Quý Tinh, không những không
nghi ngờ gì còn cổ vũ cho Quý Tinh. Thang Tuấn quan sát mọi thứ diễn ra
trước mắt, bất giác chau mày. Tử Tề dồn mọi sự chú ý vào Quý Tinh, vừa
day dứt vừa đau khổ.
Đám đông dường như nín thở chờ đợi, điện thoại trên tay sẵn sàng chộp lại khoảnh khắc giữa Quý Tinh và Tử Tề.
Những vết bỏng để lại trên tay Quý Tinh đập vào mắt Tử Tề, anh cảm
nhận được tình cảm sâu nặng của cô ẩn chứa nơi đáy mắt, cuối cùng quyết
định há miệng.
Một tràng pháo tay vang dội cả siêu thị.
Quý Tinh mỉm cười với Tử Tề, “Trước đây tôi không biết trân trọng những gì
người ta làm cho mình, chưa bao giờ nghĩ phải làm gì đó cho người mình
yêu. Bắt đầu từ Valentine năm nay tôi sẽ thay đổi, sẽ học cách hy sinh
vì người khác, để họ cảm thấy hạnh phúc hơn khi có tôi bên cạnh.”
Nụ cười xinh đẹp của cô khiến con tim anh phút chốc yếu mềm
Quý Tinh dịu dàng hỏi: “Đây là lần đầu tiên tôi tự tay nấu ăn, xin cho tôi biết cảm giác của anh được không?”
“Rất ngon.” Tử Tề chân thành đáp, “Hiện tại, tôi cảm thấy mình…hạnh phúc.”
Ánh mắt của cả Quý Tinh và Tử Tề đều rất thâm tình. Còn Hiểu Khiết,
người không biết nội tình giữa họ, chỉ cảm thấy rất hài lòng với kết quả này. Nụ cười trên gương mặt Hiểu Khiết khiến Thang Tuấn chợt thấy lo
lắng thay cô.
Quý Tinh nhận ra Tử Tề đã cảm động, cô yên tâm hơn, quay sang đám
đông: “Tôi rất vui vì món ăn do tôi tự tay chế biến có thể làm một người hạnh phúc. Hy vọng món ăn này cũng có thể giúp tôi tìm lại hạnh phúc đã đánh mất.”
Khác với sự hào hứng của Hiểu Khiết, Thang Tuấn rất nghiêm túc quan
sát Tử Tề và Quý Tinh, trong lòng có dự cảm chẳng lành. Anh đưa mắt sang Hiểu Khiết, cô đang đi lên bàn chế biến.
“Cảm ơn siêu sao Bạch Quý Tinh đã làm mẫu, mong cô hãy coi những túi
nguyên liệu của khẩu phần hạnh phúc là lời chúc của chúng tôi, mong cô
sẽ tìm được hạnh phúc của mình.” Hiểu Khiết nói.
Quý Tinh cố tình liếc qua Tử Tề, “I hope so.” Dứt lời, cô rời khỏi siêu thị.
Đám đông ùn ùn chen chúc, tranh nhau các túi nguyên liệu, Hiểu Khiết xoay như chong chóng giới thiệu sản phẩm cho khách hàng.
Tử Tề do dự, một bên là Hiểu Khiết đang bận rộn… Cuối cùng vẫn không
nói lời nào đuổi theo Quý Tinh. Hiểu Khiết không phát hiện người yêu đã
rời đi.
Thang Tuấn chứng kiến hết thảy, rồi lặng lẽ theo sau Tử Tề.
Quý Tinh rảo bước về bãi đỗ xe, Tử Tề đuổi kịp, đứng chặn trước mặt cô: “Tại sao lại giúp anh?”
Quý Tinh không đáp, định vòng qua anh lên xe. Lúc cô lướt qua, Tử Tề chụp lấy bàn tay cô.
“Buông em ra, em lựa chọn thế nào không phải việc của anh.” Quý Tinh nói.
“Đương nhiên là việc của anh.” Tử Tề nhìn sâu vào mắt cô, “Cho anh câu trả lời.”
“Được, để em cho anh biết. Hôm nay là lần xuất quân đầu tiên của anh
tại Hải Duyệt, em biết điều này rất quan trọng với anh. Cho nên, dù em
không nhận lời anh, cuối cùng em vẫn đến. Nhưng khi em nhìn thấy anh và
Lâm Hiểu Khiết vui vẻ bên nhau, em đã quyết định mình phải ra đi thôi.”
“Em có ý gì?”
Quý Tinh khẽ giằng tay ra khỏi Tử Tề, “Ý em là, xin anh hãy buông em
ra, lần này em thực sự quyết định sẽ rời xa anh. Cả anh và em đều biết,
chia tay chỉ là lời nói lúc tức giận. Em biết anh chỉ yêu mình em, em
cũng vậy. Những tưởng nếu hai chúng ta vẫn còn yêu nhau
thìtình yêu này sẽ không thể kết thúc nhanh chóng như vậy, cho
nên em mới cố gắng thực hiện điều mà anh muốn làm.
Tử Tề nói: “Anh biết.”
“Không, anh không biết.” Quý Tinh nhìn vào anh, chậm rãi mở miệng,
“TửTề, anh không biết đâu, em không muốn dễ dàng tử bỏ, em muốn trở lại
là người phụ nữ của Cao Tử Tề. Thế mà anh lại lấy một người con gái khác để ngăn cản em, không cho em lại gần anh, em… không đủ dũng khí để tiếp tục nữa. Hẳn vị trí bên anh thực sự không thuộc về em. Em chúc phúc cho hai người. Giữa hai chúng ta đã thực sự kết thúc rồi.” Cô quay người
tính bước đi. Nỗi bi thương của cô khiến tim Tử Tề như vỡ vụn.
“Ai bảo thế?!”Anh nắm chặt bàn tay cô. Quý Tinh nhìn anh thảng thốt.
Tử Tề kéo mạnh cô về phía mình, rút gần khoảng cách giữa hai người.
Anh nhìn sâu vào mắt cô, dồn tình cảm thổ lộ: “Anh chưa định để em rời
khỏi thế giới của anh.”
Quý Tinh sững sờ, chưa đầy một giây sau, môi cô đã cảm nhận được làn
môi ấm áp của Tử Tề. Cô từ từ đưa tay lên, ôm chặt lấy eo anh, đáp lại
anh nồng nh