
h, nhìn hai người: “Được thôi, quỳ xuống cầu
xin tôi.”
Thang Tuấn khổ sở, tính sẽ quỳ xuống, Hiểu Khiết nhanh tay
ngăn anh lại.
Cô lo lắng: “Sở Sở, đừng như vậy…”
“Tôi muốn xem hai người yêu nhau có phải sẽ cùng làm những
việc thiếu tự tôn như nhau không. Lần trước Lâm Hiểu Khiết đã tới cầu xin tôi,
hôm nay tới lượt anh đấy!”
“Thang Tuấn, đừng, đừng cầu xin cô ta.”
Sở Sở nhìn Thang Tuấn.
Anh cắn răng, do dự một lúc rồi từ từ quỳ xuống.
Hiểu Khiết đau lòng, mắt đỏ hoe.
Sở Sở cuối cùng không nỡ: “Thôi đi! Dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ biết thôi.”
Thang Tuấn kinh ngạc, Hiểu Khiết vội vã kéo anh dậy.
Sở Sở hạ quyết tâm, “Chúng tôi không mua căn nhà đó. Người mua thật sự... là Cao Tử Tề.”
Thang Tuấn và Hiểu Khiết kinh ngạc.
“Nhưng sau đại hội cổ đông, anh ta đã rời khỏi nhà chúng tôi rồi. Các người hãy tự nghĩ cách mà tìm anh ta đi!” Dứt lời, cô đóng sầm cửa lại.
Hai người đứng bên ngoài, lòng rối như tơ vò.
Đổng sự Tăng yếu ớt nửa nằm nửa ngồi trên giường. Từ sau cuộc họp đại hội cổ đông, ông bị chấn động mạnh nên ốm mãi không khỏi. Sở Sở ngồi
bên giường, cẩn thận đút từng thìa cháo cho ông.
Đổng sự Tăng ăn được vài thìa thì xua tay, mệt mỏi nói: “Cứ thế đã, bố mệt, muốn nằm.”
“Vâng.” Sở Sở đỡ ông.
Đổng sự Tăng trông dáng vẻ tiều tụy của con gái, tự trách bản thân,
“Bố xin lỗi, cái con muốn bố không thể cho con được, bây giờ còn đổ
bệnh, bố thực vô dụng! Rất vô dụng!”
Sở Sở xót xa: “Bố, là con không tốt, là do con nông nổi nên mới hại
bố. Con không cần Thang Tuấn nữa, chỉ cần bố mau khỏi bệnh là con thấy
mãn nguyện.” Cô nói mà nước mắt rơi xuống từ lúc nào.
Đổng sự Tăng gạt lệ cho cô, tức giận: “Dù phải liều cái mạng già này, ta cũng không cho chúng nó yên ổn. Ta sẽ không tha cho Thang Tuấn, càng không tha cho Lâm Hiểu Khiết!”
Đêm đến, Đổng sự Tăng nhấc máy gọi đến một số. Sau khi kết nối được,
ông ta nghiêm túc: “Là tôi, Đổng sự Tăng, tôi muốn anh làm một việc. Yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi anh. Sau khi việc thành, tiền lập tức được
chuyển vào tài khoản của anh!”
Ông cúp điện thoại, cười nhạt.
Sở Sở ngơ ngác, không biết bố định làm gì.
Trong quán cà phê ngoài trời, Hiểu Khiết, Thang Tuấn và Tử Tề ngồi cùng một bàn.
Tử Tề mỉm cười nhìn hai người, hài hước mở lời: “Tôi đã nói sẽ nhanh chóng tìm tôi mà, quả nhiên…”
Anh lịch lãm uống cà phê.
Thang Tuấn nheo mắt, “Chắc anh cũng biết chúng tôi tìm anh làm gì,
không cần nhiều lời nữa, bán hay không bán, bán bao nhiêu tiền?”
Tử Tề gật đầu, “Tôi bán!”
Thang Tuấn và Hiểu Khiết thở phào.
“Đừng vui quá sớm, nếu chỉ đơn thuần là giúp Hiểu Khiết thì tôi không chút ngần ngại.” Tử Tề liếc Thang Tuấn, “Nhưng với nhà họ Thang, làm ăn là làm ăn. Muốn mua lại căn biệt thự đó thì có thể, nhưng phải dùng giá thị trường cộng thêm 100 vạn tệ nữa phí bảo quản. Dù sao tôi cũng từ xa tới Thượng Hải, không thể về Đài Loan với hai bàn tay trắng!”
Thang Tuấn không chịu lép vế, “OK! Tôi đồng ý.”
Thang Tuấn lôi hợp đồng mua bán đã được chuẩn bị sẵn, Tử Tề xem xong, ký tên, Thang Tuấn cũng ký. Hai bên cất hợp đồng.
Cả ba đứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Đừng quên, trong tay tôi có 5% cổ phần quyết định của Hoàng Hải. Hơn nữa, tôi không định từ bỏ việc theo đuổi Hiểu Khiết.” Tử Tề dịu dàng
nhìn cô. “Anh sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho em, nhớ nghe điện thoại nhé!”
Hiểu Khiết khẽ cười, Thang Tuấn không vui, kéo cô về phía sau, “Yên
tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, không cho anh cơ hội thò tay đâu.”
Tử Tề phớt lờ, thản nhiên bỏ đi.
Thang Tuấn quay lại: “Anh đi lấy xe, em đợi nhé.”
Hiểu Khiết gật đầu, ngồi xuống ghế, đợi Thang Tuấn.
Lúc này, trên một chiếc xe màu đen ở bên kia đường, một người đàn ông bước xuống, ông bước nhanh về phía Hiểu Khiết.
Cô cảm thấy có người đằng sau, quay lại thì thấy một người đàn ông lạ mặt đang cầm dao lao về phía mình, bất giác hét ầm lên.
Thang Tuấn và Tử Tề đi theo hai hướng chưa được bao xa, nghe thấy
tiếng hét của Hiểu Khiết, vội quay lại, phát hiện cô bị tấn công thì vô
cùng sợ hãi, bất chấp tất cả lao như bay tới, “Hiểu Khiết!”
Người đàn ông đó chuẩn bị đâm một nhát lên ngực cô. Ai đó nhanh chóng chắn trước, mũi dao bén nhọn đâm thẳng vào người ấy.
Thủ phạm biết tình hình không ổn, vội co chân bỏ chạy.
Hiểu Khiết vẫn còn hoảng loạn, sợ hãi nhìn người đang ngả vào lòng
mình, thì ra là Tử Tề! Người anh dính đầy máu, đau đớn nhìn cô.
Trong giây phút đó, Hiểu Khiết sợ tới mức nước mắt lăn dài, cô ôm lấy anh: “Tử Tề, Tử Tề, anh không được làm sao, anh không được phép làm
sao…”
Thang Tuấn đứng trước mặt, sốc đến mức nghẹn lời. Vài giây sau mới sực tỉnh, nhanh chóng bấm 120.
Xe cấp cứu nhanh chóng xuất hiện, đẩy Tử Tề lên.
Ngoài phòng cấp cứu, ánh đèn không ngừng nhấp nháy, nhân viên y tế đẩy giường lao nhanh vào.
Hiểu Khiết và Thang Tuấn lo lắng.
“Tử Tề! Tử Tề!” Hiểu Khiết gọi, rồi lại quay sang nhân viên y tế, “Xin hãy cứu anh ấy!”
Tử Tề nằm trên giường bệnh, mặt nhăn nhó, đang chụp mặt nạ oxy, anh hổn hển đau đớn, trên người nhuốm đầy máu.
Hai mắt Hiểu Khiết đỏ hoe. Nếu không phải vì cô, Tử T