
a tay bất lực, “Nếu không thì chúng tôi phải làm thế
nào?! Mấy ngày nay cổ phiếu rớt giá, chủ tịch Tăng, chúng tôi còn chưa bắt ông
giải thích đấy!”
Các thành viên khác thi nhau góp lời:
“Phải phải! Tại sao lại thế này chứ!”
“Rớt giá liên tiếp năm ngày liền, còn ngồi yên được ư?”
Đổng sự Tăng điên tiết, “Giải thích?! Tôi có gì mà phải giải
thích?! Tôi cũng là người bị hại! Toàn bộ việc này đều do Thang Tuấn đã thao
túng sàn chứng khoán! Giá cổ phiếu sớm muộn cũng sẽ quay lại đúng giá thị
trường.”
Ông A nói: “Với tư cách là chủ tịch, tại sao ông lại thiếu đề
phòng như vậy? Lần này thì hay rồi, chúng ta không chỉ phải bù vào số tiền lấy
được từ nhà họ Thang, ngay cả lương hưu cũng ở trong đó! Chúng tôi đương nhiên
phải bán những cổ phiếu đang giữ rồi!”
Đổng sự Tăng vô cùng tức giận, “Các ông đúng là quá dễ kích
động! Tóm lại, lát nữa triệu tập đại hội cổ đông, chúng ta phải vững vàng,
không được để bọn Thang Lan đắc ý. Các ông phải tin tưởng tôi.”
Ông ta cố gắng khuyên giải các thành viên trong hội đồng quản
trị nhưng ai cũng mang bộ mặt lo lắng.
Ông B lo lắng: “Nhưng hiện nay tỷ lệ cổ phiếu của chúng ta
còn đủ sức chống đỡ không?”
Đổng sự Tăng tính toán: “Thêm cổ phiếu trong tay Tử Tề thì tỷ
lệ mà chúng ta nắm giữ sẽ nhiều hơn nhà họ Thang. Mọi người hãy nhớ, chỉ cần
vượt qua nguy cơ này, chỉ cần tôi vẫn còn ngồi ở vị trí chủ tịch, tôi sẽ có
cách tăng giá cổ phiếu. Nhất định phải cố gắng, các vị hiểu chưa?”
Thành viên A đảo mắt, “Thôi nói sau. Đến lúc rồi, bắt đầu
họp!” Ông ta quay người bỏ đi, các thành viên khác áy náy nhìn Đổng sự Tăng rồi
cũng rời đi.
Đổng sự Tăng nghiến răng, cất bước.
Phòng họp của Hoàng Hải đã ngồi đông đủ, đại hội cổ đông
chuẩn bị bắt đầu, không khí khẩn trương nghiêm túc.
Cửa phòng mở ra, Thang Lan dẫn Thang Mẫn và Thang Tuấn bước
vào, ba người ngẩng cao đầu, bản lĩnh phi phàm.
Thang Lan nhiệt tình chào hỏi các thành viên hội đồng quản
trị và cổ đông, tất cả đều nhiệt tình đáp lại.
Đổng sự Tăng lạnh lùng quan sát.
Thang Lan bắt gặpĐổng sự Tăng, mỉm cười tự nhiên: “Đổng
sự Tăng, lâu lắm không gặp.”
Đổng sự Tăng chẳng vui vẻ gì: “Đúng là lâu lắm rồi, lâu đến
mức chủ tịch Thang đã quên tôi đã không còn là Đổng sự Tăng, mà là chủ tịch
Tăng mới phải ư?”
Thang Lan giả vờ bất ngờ, “À không sai, vào giờ phút này ông
vẫn còn là chủ tịch Tăng. Nhưng khi bước ra khỏi phòng họp, còn là chủ tịch nữa
hay không, tôi cũng không chắc!”
Thang Lan cố tình châm biếm. Đổng sự Tăng nổi điên, tức giận
đập tay xuống bàn, “Các người đừng đắc chí! Ta đã trúng kế, nhưng cổ phiếu có
thể sụt giá bao lâu, một ngày hai ngày? Một tuần hai tuần? Hừ! Chỉ cần Hoàng
Hải 2 khai trương, giá cổ phiếu lập tức sẽ ổn định, bà có tin không hả?!”
Thang Lan mỉm cười: “Tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết, thực
tế chủ tịch Tăng kinh doanh không tốt, giá cổ phiếu hạ xuống tận đáy. Tôi đã
nói với ông rồi, làm chủ tịch và Đổng sự là hoàn toàn khác nhau, không phải chỉ
đi đánh golf là sẽ thấy tiền lãi tự động hiện ra.”
Đổng sự Tăng bực bội: “Nói nhiều như thế chẳng phải bà vẫn
muốn quay về vị trí chủ tịch Hoàng Hải sao? Đừng có mơ! Tôi sẽ không nhường nó
cho bà đâu!”
Thang Lan mặc kệ ông ta, chậm rãi đi tới vị trí của mình,
ngồi xuống; Thang Mẫn và Thang Tuấn lần lượt ngồi xuống hai bên mẹ.
Ba người yên chỗ rồi, Thang Lan điềm tĩnh phản bác Đổng sự
Tăng, “Việc này không đến lượt chủ tịch Tăng quyết định. Nếu không thì hôm nay
đã chẳng phải triệu tập đại hội cổ đông rồi!”
“Hừ! Cổ phần của Đổng sự Lý đã bị Tử Tề mua hết rồi! Bất luận
thế nào, hôm nay số phiếu người của tôi cũng sẽ đều qua bà, cho dù có bỏ phiếu
cả trăm lần bà cũng không thắng nổi tôi chứ đừng nói tới việc trở về Hoàng
Hải.” Đổng sự Tăng có vẻ chắc ăn.
Thang Tuấn và Tử Tề nhìn nhau, ánh mắt Tử Tề sâu thăm thẳm,
không thể nhận ra anh đang nghĩ gì.
Thang Lan lên tiếng: “Những lời thừa thãi đó nào có tác dụng?
Cứ bỏ phiếu đi rồi sẽ biết!”
Sau đó, Đổng sự Tăng thuyết phục các cổ đông đến bã bọt mép.
Thang Lan như nắm chắc phần thắng, cũng làm như thế.
Bắt đầu bỏ phiếu. Trước phòng họp đặt một thùng phiếu, người
mở phiếu đứng bên cạnh lần lượt hô:
“Đổng sự Vương lên bỏ phiếu.”
“Đổng sự Trương lên bỏ phiếu.”
...
Các đổng sự đứng dậy theo thứ tự, bỏ phiếu vào thùng.
Tấm bảng trắng phía trước chia thành hai cột “Tăng” –
“Thang”, lần lượt được đánh dấu kết quả mở phiếu. Số phiếu của hai cột bằng
nhau, bất phân thắng bại.
Thang Tuấn hạ giọng, “Chị, làm thế nào bây giờ? Nếu bỏ phiếu
xong, số phiếu của nhà mình và ông ta ngang ngửa...”
Thang Mẫn cắn môi, “Chị thấy, số phiếu quyết định thắng thua
nằm ở Cao Tử Tề.” Cô lo lắng đưa mắt nhìn về phía Cao Tử Tề. Thang Tuấn cũng
vậy. Hai chị em nhìn nhau, nhăn mặt lại, thầm lo lắng.
Lúc này, người mở phiếu nói: “Số phiếu của hai bên ngang
bằng, chỉ còn lại một lá phiếu cuối cùng của cổ đông Cao Tử Tề.”
Tất cả đều im lặng.
Đổng sự Tăng đắc ý, vỗ vai anh. “Trông cả vào cháu đó!”
Tử Tề mỉm cười với ông ta. Chiến thắng đang ở phía trước,
Đổng sự Tăng ngạo m