
,
chờđợi nhìn mọi người.
Cô lo lắng hỏi: “Các anh chị thấy thế
nào ạ?”
Anna cho đây là ý tưởng rất hay nhưng
lại không muốn thừa nhận, “Cũng được đấy.”
Hiểu Khiết nhận được sự cổ vũ của
đàn chị Anna, phấn khởi hơn hẳn.
Daniel lên tiếng đả kích: “Có điều, hoàn
thành được trong một thời gian ngắn không?”
Hiểu Khiết chân thành đáp: “Cho nên tôi
cần sự giúp đỡ của tất cả mọi người.”
Nhưng họ vừa nghe thấy cần giúp liền
tính bài rút lui ngay.
“Trời ạ, tôi vẫn chưa làm xong kế hoạch
đào tạo cho nhân viên bán thời gian.” Dứt lời, Daniel vội vàng bỏ đi.
“Tôi chợt nhớ ra một việc, giám đốc Joe
muốn tôi lên kế hoạch bàn ăn năm mới cho bốn người mà tôi vẫn chưa làm xong.”
Paul nhanh chóng chuồn đi.
“Ngại quá! Hôm nay là ngày phải nộp bản
dự toán cho phòng kế toán, tôi phải đi hầu hạ thần tài đây” George tiếp bước.
“Bên phòng kinh doanh tìm tôi họp về kế
hoạch sale off mỹ phẩm vào dịp Valentine, thật sự xin lỗi nhé.” Sarah rời khỏi
văn phòng.
“Buổi trưa rồi à? Tôi có hẹn đi ăn với
nhà cung cấp.” Anna cũng ra ngoài.
Tất cả đều bỏ đi hết, Hiểu Khiết ngồi
một mình trên ghế, thất vọng vô cùng. Chợt một ly cà phê được đặt trước mặt, cô
ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Ngải Lâm.
“Đừng trách họ.” Ngải Lâm liếc hình ảnh
trên màn chiếu, “Ý tưởng thiết kế của cô thực sự rất hay, chỉ tiếc là mọi người
trong phòng đều đang bận rộn với kế hoạch cho dịp Tết âm lịch. Tủ kính trưng
bày…” Cô ấy xua tay, “Đại khái thôi, không cần phải tốn nhiều công sức thế
đâu.”
Ngải Lâm nói rồi đi luôn, Hiểu Khiết
càng thất vọng, nhìn những ý tưởng tuyệt đẹp ấy.
Tại sao vậy? Rõ ràng mọi người đều cho
rằng đây là một thiết kế không tồi, vậy tại sao đều không muốn góp sức để biến
nó thành thực hiện?
Đại khái thôi… Có mà “đại khái” là đại khái đấy.
Trong phòng trà nước, tiếng Giai Nghi
oang oang vang lên:
“Tớ xin cậu đấy, làm thế nào mà một mình
cậu hoàn thành được toàn bộ việc bài trí? Mấy đồng nghiệp mới của cậu sao có
thể đang tâm làm thế chứ?” Giai Nghi cảm thấy bất bình thay cho Hiểu Khiết.
Hiểu Khiết lại mặc kệ, lặng lẽ pha cà
phê tan.
Giai Nghi lo lắng: “Vừa không có ai giúp
lại cũng chẳng có kinh phí, tớ thấy chỉ cần bố trí như trước đây là được rồi,
mà ngay cả khi cậu cứ làm theo cách cũ cũng chẳng ai phàn nàn gì.”
Hiểu Khiết không đồng tình: “Tớ biết mọi
người đều nghĩ vậy, nên mới càng không muốn đi theo lối mòn. Nếu chỉ đơn thuần
là copy thiết kế cũ từ các năm trước, vậy thì việc tớ ở lại để làm việc còn có
ý nghĩa gì nữa.”
Giai Nghi ngập ngừng: “Nhưng mà… chỉ có
một mình thì cậu tính thế nào?”
“Ai bảo tớ chỉ có một mình, tớ còn có
cậu mà!” Hiểu Khiết năn nỉ cầu xin, “Giúp tớ lần này đi!”
“Tớ?” Giai Nghi kinh ngạc.
Hiểu Khiết vừa khuấy cốc cà phê vừa mỉm
cười đầy bí hiểm.
Một lát sau, hai cô bưng cà phê vào văn
phòng của phòng kinh doanh.
Giai Nghi nói to: “Mọi người ơi, nhìn
xem ai qua này?”
Các đồng nghiệp trong phòng nhìn thấy
Hiểu Khiết, bèn không tiếc lời: “Hiểu Khiết, tôi nhớ cà phê của cô quá.”
“Tôi biết rồi. Có ngay đây, cà phê của
các chị đây.” Hiểu Khiết tươi tắn đưa cà phê đến cho từng người.
Một cô nàng hỏi thăm: “Thế nào? Sang
phòng kế hoạch cóthích không? Nếu cần giúp gì thì cứ nói nhé!”
Hiểu Khiết cười nói: “Thật ạ? Thế thì
tốt quá! Thực ra tôi rất cần mọi người giúp một việc!”
Tất cả chợt sững lại nhìn nhau, chưa đầy
ba giây sau mỗi người nhìn sang một hướng rồi tản ra, trở lại chỗ ngồi, giả vờ
như rất bận rộn.
Giai Nghi thấy thế, không vui nói: “Này
này, mọi người làm thế có hơi quá đáng không vậy!”
Hiểu Khiết không bận tâm, côtừ từ lôi
trong túi áo ra mấy tờ giấy, đọc từng tờ, “Hiểu Khiết, làm ơn mua giúp tôi cơm
sườn nhé! Hiểu Khiết, thứ sáu này có thể đổi ca cho tôi không? Hiểu Khiết, tôi
có hẹn với bạn trai rồi, làm thay ca này cho tôi nhé? Hiểu Khiết, máy fax hết
giấy rồi, phải bổ sung giấy! Hiểu Khiết, có danh mục mới rồi đấy, chiều nay nhớ
đi lấy nhé!” Cô đọc một hơi những yêu cầu mà trước đây các đồng nghiệp này đã
từng nhờ mình. Sau đó cô giơ tập giấy lên, “Vẫn còn nhiều lắm, còn chưa kể đến
những việc mọi người nhờ qua tin nhắn, điện thoại hoặctrực tiếp đâu đấy. Trước
đây tôi luôn giúp đỡ mọi người, bây giờ tôi cần mọi người giúp đỡ, lẽ nào không
có ai muốn giúp sao?”
“À thì…” Ai nấy đều tỏ vẻ lúng túng khó
xử, nhìn nhau, cảm thấy thoáng xấu hổ.
Giai Nghi lên tiếng: “Thưa cả phòng, cô
ấy không phải là người qua đường, cô ấy là Hiểu Khiết, người mà gần ba năm nay
đã luôn giúp đỡ chúng ta, đây là lần đầu tiên cô ấy cần được mọi người giúp, lẽ
nào lại giả như không nghe thấy? Hơn nữa việc mà Hiểu Khiết cần giúp, đối với
mọi người chỉ là việc rất nhỏ chứ không phải việc gì khó khăn.”
Hiểu Khiết lôi bản vẽ tủ kính trưng bày
ra, trải nó lên bàn, khẩn thiết trình bày: “Tôi mong mọi người hãy giúp tôi
hoàn thành tủ kính trưng bày cho dịp Valentine năm nay! Đây không phải là việc
khó, tôi tin sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của mọi người.”
Giai Nghi bèn quay sang nói với một đồng
nghiệp: “Chẳng phải lát nữa chị sẽ