
ười bán đều có lợi?”
Hiểu Khiết dường như đã vỡ ra điều gì
đó, nhưng vẫn còn rất mơ hồ.
Tom lại viết: “Tủ kính trưng bày là bộ
mặt của các trung tâm thương mại, trung tâm thương mại nào cũng phải có, nhưng,
cô phải làm sao để tủ của cô không chỉ bán được sản phẩm mà còn phải thu hút
mọi người?”
Hiểu Khiết im lặng.
Tom gợi ý: “Hãy cứ nghĩ về mấu chốt này
trước đã nhé, cố gắng lên!”
Hiểu Khiết nhìn chằm chằm vào tin nhắn
của Tom, thẫn thờ hồi lâu.
Sau một ngày bận rộn cuối cùng Hiểu
Khiết cũng về đến nhà, bất ngờ nhận được một góiquà.
Từ từ bóc ra, chiếc đầu của thỏ Peter
dần hé lộ. Cô vui sướng reo lên: “Là thỏ Peter! Là mày sao! Đúng là mày rồi!
Chúng ta thực sự có duyên với nhau đấy!”
Giai Nghi cũng vui lây: “Thỏ Peter cậu
thích nhất đây mà!”
Hiểu Khiết xúc động: “Cậu biết không,
khi ở Anh tớ đã nhìn thấy bạn thỏ này rồi, muốn mua lắm nhưng mà đắt quá! Tom,
anh thật tốt với tôi!”
Giai Nghi trêu: “Nghe cậu kể mà tớ cứ có
cảm giác anh chàng Tom như đi guốc vào bụng cậu ấy, nếu không thì làm sao hiểu
cậu đến vậy chứ?”
Hiểu Khiết mở tấm thiệp nhỏ bên trong
hộp ra, trên đó viết: “Nếu cô đã không thể đến Anh, tôi đành phải để chú thỏ Peter
này mang một vài đặc sản nước Anh đến cùng cô làm việc, giúp cô cảm nhận được
nét đẹp của London. Nhưng nếu điều này khiến cô muốn từ bỏ công việc để đến Anh
thì tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.”
“Đặc sản gì cơ?” Bấy giờ Hiểu Khiết mới
để ý một tập ảnh trong hộp, cô cầm lên.
Tấm đầu tiên là cầu tháp London. Thỏ
Peter đưa hai tay ra như thể đang đỡ chiếc cầu đặc biệt đằng xa. Trên tấm ảnh
có một dòng chữ nhỏ: Cầu tháp London, không được sập!
Tấm thứ hai là khung cảnh của Westminster. Thỏ Peter đang cầm chiếc đĩa kỉ
niệm lễ cưới của hoàng tử William và công nương Kate. Trên tấm ảnh viết: Cô
Kate của tôi đang ở đâu?
Tấm thứ ba là học viện thiết kế Davis. Thỏ Peter đang đứng bên khung cửa sổ
có sơn sọc đỏ sọc trắng, đầu đội cuốn sách, mắt nhìn về phía ống kính giơ tay
chào. Trên tấm ảnh viết: Jesse, phải gọi tôi là anh đấy nhé!
Tấm thứ tư là tháp London.
Thỏ Peter đang cắm quốc kỳ Anh trên đỉnh tháp.
Tấm thứ sáu là công viên Hyde Park. Thỏ
Peter đang cưỡi ngựa với mấy đứa trẻ, chú ta kéo cương thật oai phong lẫm liệt.
Tấm thứ sáu là chiếc xe bus hai tầng son
đỏ chạy ban đêm. Thỏ Peter đang thư thái ngồi trên xe thưởng ngoạn phong cảnh
phố phường.
Tấm thứ bảy là gánh xiếc Piccadilly. Thỏ
Peter bắt chước điệu bộ dương cung bắn tên của thần tình yêu Cupid.
Hiểu Khiết ngắm đi ngắm lại từng tấm
hình, hai mắt không biết từ lúc nào đã đỏ hoe, cô lầm bầm trách móc: “Trời ạ,
ghét quá đi thôi. Tom, anh hại tôi lại muốn sang Anh rồi.”
Giai Nghi cười: “Chủ nhà của cậu đáng
yêu thật đấy. Chỉ tiếc là anh ta không gửi ảnh bản thân, tớ thực sự muốn biết
trông anh ta thế nào!”
Hiểu Khiết cũng không nén nổi tò mò: “Ừ
nhỉ, đến bây giờ tớ cũng chưa biết anh ta trông ra sao.” Cô ôm thỏ Peter vào
lòng, mỉm cười hạnh phúc.
Giai Nghi nói: “Dù sao thì vẫn phải cảm
ơn người ta đã, cuối cùng cậu cũng cười rồi! Tớ phải qua chỗ Tiểu Mã bây giờ,
một mình cậu ở nhà chiến đấu với cái thiết kế tủ kính trưng bày dịp Valentine
không vấn đề gì chứ?”
Hiểu Khiết đáp: “Không vấn đề gì, tối
nay có nó ở bên tớ rồi!”
“Thế thì tốt, tớ đi đây, bye bye.” Giai
Nghi rời đi luôn.
Hiểu Khiết bế thỏ Peter lên, vui vẻ hôn
chụt một cái: “Ha, mày thật đáng yêu. Ghen tị với mày quá, đi bao nhiêu nơi,
tao càng muốn đến Anh hơn rồi…”
Cô ngắm chú thỏ, rồi lại đưa mắt sang
tập ảnh, bỗng điều gì đó lóe lên trong óc, lời Tom như văng vẳng bên tai, “Đúng
vậy! Cho nên quan trọng là, cô phải làm thế nào để bán ‘lễ Valentine’, khiến
khách hàng mua được tình yêu, công ty thu được lợi nhuận, cả người mua và người
bán đều có lợi?”
Hiểu Khiết chợt tỉnh ngộ, reo to: “Tôi
hiểu rồi! Quan trọng không phải là sản phẩm, mà là khiến cho những ai trông
thấy chiếc tủ trưng bày đều nhớ tới điều hạnh phúc, muốn bước vào trung tâm
thương mại.”
Cuối cùng cũng có phương hướng, cô hôn
chú thỏ Peter một cái, vội vàng lôi hết tài liệu liên quan đến thiết kế tủ
kính, ngồi vào máy tính làm việc.
“Xin chào tất cả mọi người! Kế hoạch cho
tủ kính trưng bày dịp Valentine năm nay tôi dự định sẽ kết hợp sản phẩm với các
câu chuyện cổ tích, nhấn mạnh vào tính hấp dẫn quyến rũ. Chủ đề là: Vào dịp lễ
Tình yêu, các nàng công chúa sẽ ăn vận thật lộng lẫy để đem lại sự nhạc nhiên
thú vị cho chàng hoàng tử của mình. Công chúa Bạch Tuyết ngồi đợi hoàng tử
sẽ mặc chiếc váy phồng mà hoàng tử yêu thích nhất, công chúa ngủ trong rừng chờ
hoàng tử đến cứu sẽ được bố trí nằm trên chiếc giường giải ga cao cấp, công
chúa Lọ Lem sẽ mang một đôi giày cao gót, nhắc hoàng tử nhớ đến đôi chân gợi
cảm của nàng…” Trong phòng họp, Hiểu Khiết đứng trên bục, tự tin diễn đạt về ý
tưởng thiết kế này, “Trên đây là ý tưởng lần này của tôi!”
Các đồng nghiệp mở to mắt, ngạc nhiên
nhìn Hiểu Khiết.
Máy chiếu vẫn đang chạy bản tóm tắt kế
hoạch mà cô đã thức suốt đêm để làm. Cô đứng trên bục, hai mắt thâm quầng