
phẩm
là hơi thay đổi, “Cái này cũng vậy.” Cô nhìn Ngải Lâm đầy hiếu kỳ.
Ngải Lâm cười gượng gạo, “Cô mới đến nên không biết, thời điểm diễn
ra lễ Valentine thường trùng với dịp Tết âm lịch, thời gian trưng bày
ngắn, kinh phí thấp, cho nên hầu như đều dựa trên các thiết kế có sẵn,
cùng lắm là thay đổichút ít thôi.”
Anna ngồi bên cạnh vẫy tay gọi Ngải Lâm: “Ngải Lâm, qua đây một chút.”
Ngải Lâm quay sang nói với Hiểu Khiết: “Xin lỗi, tôi phải đi làm đây, cô cố gắng lên nhé!”
Sau khi Ngải Lâm đi rồi, Hiểu Khiết tiếp tục lật giở các bản kế hoạch khác, đúng như những gì Ngải Lâm nói, năm nào cũng giống năm nào. Cô
chau mày nhăn nhó. Xem ra, nhiệm vụ đầu tiên của cô cũng không hề đơn
giản như cô tưởng tượng.
Trung tâm thương mại Hải Duyệt, đại
sảnh, thang máy đang đi xuống. Tử Tề chuẩn bị lên tầng trên để gặp bố, không
ngờ từ đằng xa lại thấy ông anh trai Cao Tử Hào rảo bước về phía này. Mỗi lần
gặp Tử Hào,hai anh em đều khó tránh khỏi lời qua tiếng lại, lại thêm chuyện
trước kia bị Tử Hào đá ra khỏi Hải Duyệt, anh vẫn thấy khó chịu. Tử Tề không
muốn đụng mặt anh ta,trước khi bị phát hiện liền tránh mặt.
Anh đẩy cánh cửa của lối thoát hiểm,
định đi lên thì chợt một trang giấy ở đâu bay xuống. Tử Tề sững lại một lúc,
đưa tay bắt lấy, anh nghe có tiếng ca véo von vọng từ trên lầu. Cái kiểu hát
sai nhạc sai điệu này hình như anh biết, quen thuộc lắm.
Không nén nổi tò mò, Tử Tề bất giác tìm
kiếm nguồn âm thanh.
Cầu thang bộ không mấy sáng sủa, ánh
nắng xuyên qua những tấm kính, lấp loáng trên lối đi, nhảy múa trên lưng Hiểu
Khiết. Cô cầm hộp cơm, ngồi một mình ở bật thềm nghiên cứu đống tài liệu, vừa
nghe nhạc vừa chăm chú phác thảo thiết kế. Trước mặt chợt xuất hiện một tờ bản
vẽ, cô giật nảy mình, kéo tai nghe xuống, vội ngẩng lên, khuôn mặt tuấn tú quen
thuộc xuất hiện trước mắt.
“Tiểu thư tháp bia siêu thị!” Tử Tề
không ngờ lại tóm được cô gái mà anh đang muốn tìm.
“Công tử tháp bia bất lịch sự!” Hiểu
Khiết ngẩn người nhìn Tử Tề, dáng người rắn rỏi, bộ comple vừa khít càng khiến
anh trông thời thượng và tao nhã, cô ấp úng: “Thì ra buổi tối
hôm đó không phải là mơ…”
Tử Tề vui vẻ: “Cuối cùng tôi cũng tìm
thấy cô rồi!”
Hiểu Khiết hỏi lại vẻ bực bội: “Tìm tôi
làm gì?”
Trong giây lát Tử Tề không biết phải đáp
thế nào, anh lúng túng: “Ừ nhỉ, tôi tìm cô làm gì chứ?”. Anh cau mày, bỗng nói:
“Sao lúc nào cô cũng tạo ra loại âm thanh ồn ào vậy hả? Cô đang làm gì
đây?” Liếc tập bản vẽ tủ kính trưng bày bên cạnh Hiểu Khiết, anh cười
nhạt, “Lại thay túi Prada thành nhẫn Tiffany, coi khách hàng mù hết rồi, cô
không cảm thấy mấy cái tủ kính này quá tẻ nhạt à?”
Hiểu Khiết bực mình, buông bút xuống,
“Anh nghĩ tôi thích hả? Nhưng tủ kính trưng bày cho dịp Valentine chỉ dùng
trong thời gian rất ngắn, ngay sau đó sẽ chuyển sang kế hoạch mùa xuân, thêm
việc thiếu kinh phí, chỉ được phép sử dụng bối cảnh và đạo cụ của những năm
trước. Tôi làm được gì chứ? Từ bỏ mơ ước du học Anh, chọn ở lại đây làm việc,
cứ nghĩ đến chuyện chỉ có thể lấy cái thiết kế của năm ngoái năm kia rồi thay
màu sắc là tôi đã cảm thấy thật vô dụng rồi.”
Tử Tề nhìn Hiểu Khiết, trách móc: “Người
tiền nhiệm chọn phương án đơn giản nhất là cô được quyền tìm cho mình lý do
chẳng cần cốgắng? Tôi thấy cô đâu có lý do gì để mà ấm ức, cô đã cố hết sức
đâu! Buổi tối hôm đó cũng vậy, tháp bia mới xếp được một nửa cô đã lăn ra ngủ.
Chính tôi phải thức đến sáng để giúp cô xếp nốt, còn thu dọn sạch sẽ nữa!”
Hiểu Khiết vô cùng sửng sốt.
Tử Tề tiếp tục: “Không cam tâm thì đừng
từ bỏ, không chấp nhận nổi thì thay đổi! Hoặc là chứng minh năng lực, hoặc là
im lặng và chấp nhận thực tế!”
Hiểu Khiết nhìn Tử Tề, cô bị anh nói đến
mức không biết phải phản bác thế nào.
Tử Tề kết thúc: “Đường dễ đi là đường
đổdốc. Thất bại thì chấp nhận được, nhưng thất bại mà chưa phấn đấu thì viện cớ
cũng bằng không!”
Dứt lời anh bỏ đi, để lại một mình Hiểu
Khiết vẫn còn ngơ ngác.
Cô trầm tư giây lát, cảm thấy cái tên
công tử bất lịch sự đó nói cũng có lý, liền cúi đầu cắm cúi vào các bản thiết
kế, nhưng cô vẫn không nghĩ ra chút ý tưởng nào. Đau đầu quá đi mất! Cứ coi như
không theo các thiết kế cũ thì cũng phải nghĩ ra cái gì mới chứ.
Hiểu Khiết cầm điện thoại lên, thấy Tom
đang online, bèn gửi cho Tom một icon “L”.
“Đang phiền não à?” Tom bất ngờ xuất
hiện.
Hiểu Khiết nhìn tin nhắn của Tom trong
điện thoại, khổ sở hỏi: “Về tủ kính trưng bày cho dịp Valentine của trung tâm
thương mại, không biết phải làm thế nào bây giờ.”
Tom gửi lại một icon mỉm cười, hỏi: “Đã
bao giờ cô thử nghĩ xem tại sao lại có ngày Valentine chưa?Tại sao nhất định
phải tặng quà vào dịp Valentine, phải ăn nhà hàng?”
Hiểu Khiết nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:
“Bởi cứ đến dịp này, tất cả các cửa hàng hoa, nhà hàng, trung tâm thương mại
đều giảm giá.”
Tom gửi đi một icon biểu thị hài lòng:
“Đúng vậy! Cho nên quan trọng là, cô phải làm thế nào để bán ‘lễ Valentine’,
khiến khách hàng mua được tình yêu, công ty thu được lợi nhuận, cả người mua và
ng