
phê đến bên trưởng phòng, lấy tờ đơn xin
thôi việc ra mà không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Đúng lúc này, trưởng phòng bỗng lên tiếng: “Ồ, tôi cũng đang có việc
muốn nói với cô đây. Thư ký gọi điện đến, bảo cô đến phòng làm việc của
chủ tịch.”
Hiểu Khiết đầu óc mông lung, “Phòng làm việc của chủ tịch?”
Trưởng phòng đáp: “Đúng thế, mau đi đi.”
Hiểu Khiết vô cùng bối rối, đành cất tờ đơn lại, rời đi.
Cô lo lắng đi lên tầng trên. Thư ký chủ tịch nhìn thấy cô, mỉm cười thân thiện và dẫn cô vào văn phòng chủ tịch.
Hiểu Khiết nhìn thấy một người đàn ông đứng tuổi đang ngồi trên ghế,
cô tưởng mình nhìn nhầm, ông trông quen quá, hình như cô đã gặp ở đâu
rồi… Lát sau cô trợn tròn mắt, chính là vị khách đến mua comple đây mà.
Cao Quốc Thành vẫytay bảo thư ký ra ngoài, ngồi trên ghế sofa, nhìn
Hiểu Khiết mỉm cười: “Chúng ta lại gặp nhau, cháu ngồi xuống đi.”
Hiểu Khiết ngồi xuống vị trí đối diện Cao Quốc Thành, cô thấy thật
khó tin: “Thì ra bác chính là chủ tịch công ty… Xin lỗi bác, cháu không
nhận ra ạ.”
Cao Quốc Thành bật cười: “Ha ha, không sao. Số người trong công ty
nhận ra ta không nhiều, ta thường ở miền Nam, chỉ khi nào có hội nghị
quan trọng mới đến thôi. Mà những hội nghị lớn như thế những nhân viên
như cháu đâu có được tham dự, cho nên không nhận ra ta cũng là điều dễ
hiểu.”
“Vâng…”
“Có biết vì sao ta tìm cháu không?”
Hiểu Khiết lắc đầu, không hiểu chuyện là thế nào.
“Ở ngành này, chuyên môn chỉ là cơ bản, phải phục vụ làm sao để làm
khách hàng có cảm tình và nhận được sự tôn trọng mới là nhân viên sáng
giá nhất. Ngày hôm đó, biểu hiện của cháu tại gian hàng comple đã cho ta thấy những điều đó, cho nên ta muốn nói chuyện nhiều hơn với cháu.” Cao Quốc Thành nhìn tập tài liệu trong tay, “Trong hồ sơ của phòng nhân sự
là cháu đã làm việc ba năm ở phòng kinh doanh rồi, đúng không?”
Hiểu Khiết gật đầu, “Vâng ạ.”
“Tốt. Vậy cháu hãy cho ta biết trong ba năm làm việc tại Hải Duyệt,
cháu nhận được những gì? Nói bất kỳ điều gì cũng được.” Cao Quốc Thành
chuyển sang tư thế ngồi thoải mái, chờ đợi câu trả lời của Hiểu Khiết.
Cô hơi bối rối rút tờ đơn xin thôi việc ra: “Kỳ thực, trong suốt ba
năm làm việc ở Hải Duyệt, cháu chỉ ở phòng kinh doanh hỗ trợ cho các cửa hàng làm tốt các công việc thường nhật.” Hiểu Khiết đưa mắt nhìn Cao
Quốc Thành, thành thật đáp, “Tức là pha cà phê, photo, in ấn, thay ca,
làm các công việc tạp vụ, văn thư… Nói thẳng ra, cháu chỉ là một nhân
viên thừa, có cũng được không có cũng không sao, sự tồn tại của cháu
cũng không giúp được gì cho công ty cả.”
Cao Quốc Thành hỏi lại: “Như thế nào mới được gọi là giúp được cho công ty?”
Hiểu Khiết nghĩ một lát rồi nói: “Các trung tâm thương mại hiện nay
thường áp dụng hình thức giảm giá, tặng quà để kích thích khách hàng
tiêu dùng. Bước tiếp theo sẽ là làm cho người tiêu dùng có thể sắm sửa
được các mặt hàng mà ở Hải Duyệt hay các trung tâm thương mại khác đều
có, nhưng cũng có thể mua những sản phẩm mà ở Hải Duyệt có nhưng các
trung tâm thương mại khác không có, cung cấp cho khách hàng những dịch
vụ đặc biệt, không đụng độ. Như thế mới có thể khiến cho tất cả mọi
người đều ủng hộ thương hiệu Hải Duyệt.”
Cao Quốc Thành gật gù tỏ ý tán đồng, ông bắt đầu cảm thấy cô gái đang ngồi trước mặt bề ngoài đơn giản mà lại có tư duy sắc sảo.
Hiểu Khiết nói tiếp: “Tuy nhiên phòng kế hoạch marketing của đa số
các trung tâm thương mại, bao gồm cả phòng kế hoạch marketing của Hải
Duyệt, đều chưa thoát khỏi vỏ bọc hiện giờ, đây là điều rất đáng tiếc.”
Cao Quốc Thành cười. “Nói hay lắm, thế cháu có cách gì?”
Hiểu Khiết ái ngại đáp: “Cháu vẫn chưa nghĩ ra được cách thức cụ thể. Thực ra… hôm nay cháu vốn định sẽ gửi đơn xin thôi việc.”
Cao Quốc Thành ngạc nhiên.
Hiểu Khiết tiếp tục: “Cháu dự định sang Anh học hỏi, sau này sẽ quay trở lại Hải Duyệt…”
Cao Quốc Thành nhìn Hiểu Khiết đầy vẻ quan tâm: “Đến lúc cháu học
xong trở về, nhất định sẽ có rất nhiều cơ hội để lựa chọn, tại sao lại
muốn quay lại?”
Hiểu Khiết đáp một cách rất chân thành: “Hải Duyệt là công ty tổng
hợp tốt nhất ở Đài Loan. Cháu muốn trở thành một nhân viên marketing có
năng lực sáng tạo mạnh nhất ở một trung tâm thương mại hàng đầu!”
Cao Quốc Thành không ngừng mỉm cười, cảm thấy cô gái Hiểu Khiết này
thật thú vị. “Nếu cháu đã có nhã ý cho Hải Duyệt của chúng ta một cơ
hội, vậy ta cũng muốn tặng cháu một cơ hội!”
Hiểu Khiết không hiểu.
Cao Quốc Thành cười nói: “Vừa rồi cháu đã nói rất nhiều suy nghĩ về
phòng marketing, bây giờ ta hỏi cháu, cháu có muốn sang làm việctại
phòng kế hoạch marketing không, có muốn dùng năng lực của cháu để thay
đổi Hải Duyệt không?”
Hiểu Khiết nhìn Cao Quốc Thành không dám tin đây là sự thật.
Trong căn hộ vắng tanh, Hiểu Khiết nằm sõng soài trên tấm thảm ở
phòng khách, bên cạnh cô là hành lý và một tấm vé máy bay đi Anh.
Cô bò lên ghế sofa, rúc mặt vào trong gối, suy nghĩ về những thách thức sắp tới mình sẽ phải đối diện.
Mọi việc khó tin quá, đúng lúc cô chuẩn bị sang Anh, bỗng nhiên nhận
được sự đánh giá cao