Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323415

Bình chọn: 7.00/10/341 lượt.

nha hoàn”, chỉ có người đã gặp qua loại sự tình đó mới có thể

tùy ý nói ra như vậy, tùy ý quyết định số phận của một nữ nhân.

“Ngươi lần này vì sao lại tới?” Trần Mục Phong hỏi.

“Trốn đi tìm thanh tĩnh chớ sao! Nếu không bị nương ta phiền chết!”

Nhạc Kiến Thần bất đắc dĩ nói: “Từ lúc định hôn xong liên tục tìm người

coi ngày lành!”

“Ngày đã định rồi?” Trần Mục Phong hỏi.

“Không biết. Ngày tháng tiêu dao của ta rốt cuộc cũng kết thúc ~~~~~

Tô Hàng mỹ nữ, sau này không có cơ hội rồi!” Nhạc Kiến Thần nói, “Mục

Phong, ngươi muốn lên kinh ư?”

“Ừ, bàn chuyện làm ăn.” Trần Mục Phong giản đơn đáp.

Tới lúc Trần Mục Vân trở về thì cả nhà đã dùng xong cơm tối, mọi

người ngồi trong phòng khách Tùng Duyên viện uống trà. Hắn bước vào

trong tay cầm theo hai bao giấy dầu, một mùi hương không được bình

thường như có như không truyền vào mũi mọi người.

“Mục Vân, con cầm cái gì vậy?” Trần phu nhân mặt nhăn mày nhíu.

“Đậu hũ thúi. Bảo Nhi, dám ăn không?” Trần Mục Vân cười tủm tỉm nhìn Bảo Nhi.

“Không thành vấn đề.” Bảo Nhi hiếu kỳ đến mức hai mắt tỏa ánh sáng.

Nhìn chằm chằm Trần Mục Vân chậm rãi mở giấy dầu, bên cạnh sớm có nha

hoàn cầm đĩa cùng đôi đũa.

Không đợi nha hoàn động thủ đem đậu hũ trút ra đĩa, Bảo Nhi tự tay

cầm một miếng bỏ vào trong miệng, “Nóng quá ~~~~” khẽ xuýt xoa mấy hơi,

khối đậu hũ nọ đã tuột thẳng vào bụng, “Nhị ca, huynh rốt cuộc cũng mua

được một món ra hồn rồi.”

“Bảo Nhi à, con ăn cái này sao?” Trần phu nhân đôi mắt trợn lên thật

to, Bảo Nhi khả ái của mình sao có thể ăn cái loại thức ăn này?

“Vâng, ăn ngon lắm ạ! Cô cô, có muốn ăn hay không?” Bảo Nhi đã cầm

lấy miếng thứ hai. “Nãi nãi, cô trượng, Nhạc ca ca, tiểu ca, mọi người

có muốn ăn hay không?”

Thấy mọi người biểu tình quái dị nhất trí lắc đầu, Bảo Nhi chớp chớp mắt, nhìn Trần Mục Vân: “Nhị ca, huynh muốn ăn sao?”

“Đương nhiên, nếu không ta mua nhiều như vậy để làm chi?” Trần Mục Vân cũng tự tay cầm bỏ vào trong miệng.

“Nhị ca, Hàng Châu có phải còn có bánh sầu riêng (2) không? Thực muốn ăn nha!” Bảo Nhi vừa ăn vừa hỏi.

“Bánh sầu riêng? Sầu riêng muội có muốn ăn hay không?” Trần Mục Vân cười đáp.

“Muốn!” Bảo Nhi rất thẳng thắn trả lời.

“Bảo Nhi, muội chắc chứ?” Trần Mục Vân hỏi.

“Dạ!” Bảo Nhi gật đầu, lại cặm cụi ăn.

Một phòng đầy người trợn mắt nhìn hai kẻ ăn đến vui ngất trời kia,

đợi đến khi hai bao đều trông thấy đáy, Bảo Nhi không để ý ợ một cái,

sau đó lẩm bẩm: “Mùi không được dễ chịu lắm ai ~~~”, nhìn tay phải đầy

mỡ, lấy ra khăn tay lau sau đó thuận tiện đưa khăn giao cho nha hoàn bên cạnh.

“Bảo Nhi, muội cư nhiên cảm thấy ăn ngon?” Trần Mục Vũ bộ dạng không tin nổi.

“Tiểu ca, huynh nghĩ không thể ăn sao?” Bảo Nhi nhướng nhướng mày,

hít một hơi, mùi hương phiêu tán trong phòng lập tức tiến vào trong lỗ

mũi, “Tuy rằng hơi khó ngửi, nhưng tiểu ca à, trông mặt mà bắt hình dong là sai lầm nha.”

“Cái kia ~~~~ căn bản là không thể ăn có được hay không ~~~~ nào có nữ hài tử nhà ai ăn cái này?” Trần Mục Vũ lầm bầm nói.

“Nhị ca, huynh đã nếm thử đậu hũ thúi ở Thiệu Hưng chưa? Nghe nói so

với Hàng Châu còn ngon hơn!” Bảo Nhi không để ý tới Trần Mục Vũ lầu bầu, chuyển hướng tới người đồng đạo.

“Phải không? Chưa thử. Sau này có cơ hội ăn thử xem thế nào.” Trần

Mục Vân nói. Kỳ thực đây là lần đầu tiên hắn ăn đậu hũ thúi ~~~~

“Nhị ca, nếu không, chúng ta đi Thiệu Hưng chơi đi. Còn có thể nếm thử Nữ Nhi Hồng nữa.” Bảo Nhi đề nghị.

“Không được! Bảo Nhi à, con muốn ăn, cô cô phái người mua cho con, nhưng không được ra khỏi cửa!” Trần phu nhân lập tức nói.

“Cô cô ~~~~~” Bảo Nhi kéo dài giọng.

“Chuyện gì cũng đều theo con, riêng chuyện xuất môn không được!” Trần phu nhân khó có được lúc khẩu khí hơi nặng một chút.

“Cô trượng ~~~~” dời mục tiêu tấn công.

“Không được!” Trần lão gia cũng một câu từ chối thẳng.

“Nãi nãi ~~~~” tiếp tục dời đi.

“Bảo Nhi à, nữ hài tử thì phải ‘cửa lớn không ra cổng trong không tới’ mới được!” Trần lão phu nhân vừa cười vừa nói.

“Thực sự không được sao?” Con mắt Bảo Nhi đảo qua ba vị lão đại một vòng.

Ba người đồng loạt gật đầu.

Chú thích

(1) Đậu hũ thúi: một món ăn đặc sản nổi tiếng ở Trung Quốc. Làm từ

đậu hũ lên men thời gian dài, thường tẩm gia vị và nướng lên, được đánh

giá theo tiêu chuẩn: càng thúi càng ngon!

(2) Bánh sầu riêng

“Ai! Được rồi! Nhưng mà — con có một điều kiện ~~~” Bảo Nhi hỏi, “Con sẽ không đi xa như vậy, cô cô, nhưng mà, con có thể đi Tây Hồ chơi được không?”

“Bảo Nhi ~~~~” Trần phu nhân có chút đau đầu, biết ngay là tiểu nha đầu này chẳng phải dễ dàng thoả hiệp thế đâu.

“Cô cô, con đã đồng ý với mọi người, công bằng mà nói, mọi người cũng không nên cự tuyệt con chứ? Vả lại, con sẽ đi cùng tiểu ca, võ công của huynh ấy tuy rằng rất kém cỏi, nhưng hẳn là không có vấn đề đi?” Bảo

Nhi phân trần.

“Ai nói ta võ công kém cỏi? Tiểu ca ta thực sự rất lợi hại nha.” Trần Mục Vũ nheo mắt phản bác.

“Không kém lại càng không có vấn đề. Nãi nãi, cô trượng, cô cô, cho

phép con đi có được hay không? Bằng không, con cũng không dám đảm bảo

ngày nào đó c


Old school Swatch Watches