
nàng ta tới, các con vào cửa cùng một ngày, vào động phòng chính là nàng ta, nhưng người ở bên ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy vợ cả mà Mục Phong
cưới là con thôi. Kết quả cũng đều như nhau, chẳng bằng con cứ gả vào
trước, miễn cho sau này người ngoài xem nhẹ chính thất như con. Hơn nữa, tên thế tử kia chắc hẳn cũng chẳng phải hạng ngu dốt gì, chúng ta dùng
chiêu này ắt là hắn ta cũng đoán được, nếu các con cùng một ngày vào cửa phỏng chừng hắn sẽ biết tỏng, đến lúc đó kế ‘thay mận đổi đào’ thành ra hỏng bét.” Trần phu nhân giải thích.
“Cô cô, con đã đáp ứng với đại ca xin mọi người cho gậy trúc làm
chính thất, huynh ấy mới bằng lòng giúp con, nếu không phải như thế,
Trần đại thiếu gia sẽ hận con chết mất.” Bảo Nhi vẫn không cam.
“Bảo Nhi à, đợi gạt được tên thế tử hãy tính tiếp chuyện này.” Trần phu nhân khuyên nàng.
“Không được, cô cô phải hứa với con, nếu không con sẽ không để cho đại ca giúp con chuyện này.” Bảo Nhi cương quyết.
“Được rồi được rồi, cô cô hứa với con. Vậy bây giờ không còn khúc mắc gì nữa ha? Nào, qua hai ngày nữa cô cô sẽ tìm người đến may giá y cho
con, mua trang sức, trong hai ngày tới con phải ngoan ngoãn nghiêm chỉnh đó nha.” Trần phu nhân kéo tay nàng vừa cười vừa nói.
“Cô cô, cũng không phải làm thiệt, có cần phiền phức như vậy không ạ?” Bảo Nhi hỏi.
“Đương nhiên, nếu không thế tử sẽ nhìn ra sơ hở cho xem.” Trần phu nhân nghiêm túc căn dặn.
“Được rồi, dùng xong thì giữ lại, chờ sau này con xuất giá còn có cơ đem ra xài lại.” Bảo Nhi cười cười.
Trần phu nhân không đáp lời.
Buổi tối hôm đó, Bảo Nhi len lén chạy đến thư phòng ở Trúc Khê Viện tìm Trần Mục Phong.
Tới tới lui lui trước cửa vài bận, Bảo Nhi mới lấy hết dũng khí gõ
cửa, nghe bên trong vẳng ra hai tiếng “Đi vào” bèn nhẹ nhàng đẩy cửa.
Người đương đứng sau án thư thấy nàng, khuôn mặt không chút thay đổi hỏi: “Có việc?”
Bảo Nhi lắc đầu, sau đó lại gật đầu, “Ta đến để xin lỗi.”
“Tại sao?” Trần Mục Phong hỏi.
“Ta không nghĩ tới cô cô bọn họ lại nóng lòng như vậy. Có điều, ta
cam đoan với huynh, sẽ không có chuyện gì xảy ra, ta nhất định sẽ làm
cho cô cô bọn họ đồng ý để gậy trúc làm chính thất, cho nên, huynh đừng
tức giận, mặc dù có khả năng sẽ phải thư thư một chút, nhưng là~~~ cũng
sẽ không quá chậm đâu, ta rất nhanh sẽ ~~ ừm, biến mất.” Bảo Nhi nói
xong, cảm giác thực có lỗi với Trần Mục Phong, ngang nhiên đem người ta
ra làm tấm khiên không nói, lại còn chen vào chia uyên rẽ thúy.
“Ừ.” Trần Mục Phong nói, “Còn có việc?”
“Huynh không tức giận chứ?” Bảo Nhi hỏi, nhìn Trần Mục Phong nhẹ
nhàng gật đầu, Bảo Nhi mới nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi, ta còn sợ huynh
đổi ý không chịu giúp ta nữa, ha ha, huynh đã không phật ý thì ta an
tâm. Ta đi trước, đại ca.” Sau đó bước chân khoan khoái đẩy cửa mà đi
ra.
Quả nhiên không đến hai ngày, đã có hiệu may nổi tiếng nhất Hàng Châu tới lấy số đo để cắt áo cho Bảo Nhi, giày vò khổ sở cả ngày trời, Bảo
Nhi mệt mỏi đến mức chả còn hơi sức mà ăn cơm chiều. Lại qua hai ngày
Trần phu nhân mang tới một đống lớn tranh hoạ hình các kiểu trang sức
cho Bảo Nhi chọn, Bảo Nhi liền nhắm mắt chỉ bậy bạ một loạt, Trần phu
nhân thấy bộ dạng uể oải này của nàng, dứt khoát không thèm hỏi nữa, tự
bản thân tỉ mỉ chăm chú nghiên cứu, chọn ra một đống, lại bảo người ta
chỉnh sửa mấy chỗ không vừa lòng cho lắm.
Ngày thành thân là mùng mười tháng mười hai âm lịch, mới đến mùng
năm, phần đông bằng hữu của Trần gia vốn tại Giang Ninh đã tổ chức thành đoàn đi tới Hàng Châu. Nhất thời trên dưới Trần phủ cực kỳ náo nhiệt.
Mà tân nương chính hiệu Bảo Nhi tiểu thư mới cuối tháng mười một đã
bị tống đến Tây Khê biệt viện của Trần gia. Ngày hôm sau Nhạc gia tỷ
muội cũng đến làm bạn với Bảo Nhi. Nhạc phu nhân cùng Cố phu nhân cũng
đến, nói là làm đại diện cho nhà mẹ đẻ của Bảo Nhi. Thế là, Nhạc gia
cùng Cố gia chẳng hiểu đầu cua tai nheo sao mà biến thành người bên họ
nhà gái.
Buổi chiều mùng sáu, giá y đã được sửa lại một lần nữa được đưa đến
Trần gia. Nhạc phu nhân cùng Cố phu nhân giục Bảo Nhi mặc vào, Bảo Nhi
không thể làm gì khác hơn là trợn mắt nhìn trời trừng trừng theo vô số
kiểu, mặc cho nha hoàn hý hoáy bận áo.
“Còn chưa xong nữa sao? Phiền quá đi à!” Bảo Nhi kháng nghị.
“Một chút kiên nhẫn cũng không có, muội là tân nương tử đó nha.” Nhạc Kiến Đường khinh bỉ nàng.
“Cũng không phải làm thiệt, mệt chết đi được. Ta thấy sau này ta tìm người tự định việc chung thân cho rảnh.” Bảo Nhi lầu bầu.
“Định cái đầu muội. Ngoan ngoãn gả cho xong lần này đi rồi nói sau.” Nhạc Kiến Nhu lên tiếng.
Bọn nha hoàn bên cạnh nghe được lại chẳng hiểu ra làm sao.
Đợi đến lúc Bảo Nhi đẩy cửa ra cho hai vị phu nhân ngắm xem, hai
người đều khen không tệ, chỉ là gương mặt Bảo Nhi phải cười tươi lên một chút mới được. Bảo Nhi liền giả lả nặn ra nụ cười cho mọi người xem.
Tới hôm mùng chín, các bà các cô tiếp tục dằn vặt đến quá nửa đêm
cũng không cho Bảo Nhi ngủ, vất vả mãi mới được ngả lưng, vừa mới nằm
xuống, trời còn tối om đã túm nàng dậy rửa mặt thay trang phục, làm hại
Bảo Nhi h