
oàn toàn bị vây trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Chuyện khiến
Bảo Nhi bất mãn nhất chính là mọi người không để cho nàng ăn thứ gì cả,
chả biết là quên béng đi hay là cố ý đây.
Sau đó lại để Bảo Nhi ngồi ở trên giường, Bảo Nhi thuận tiện vừa ngồi vừa ngủ gà ngủ gật.
Mãi đến lúc giữa trưa, bên ngoài truyền đến tiếng khua chiêng gõ
trống váng trời, Bảo Nhi mới bị lay tỉnh. Nhạc Kiến Đường thừa dịp hỗn
loạn nhét cho nàng mấy khối bánh ngọt. Một đoàn người xúm xít lại, người dìu nàng, người đội khăn voan cho nàng, người cầm đồ nói nói cười cười
phía sau nàng. Trước mắt một màu đỏ rực, Bảo Nhi chẳng nhìn thấy được tí gì, chẳng đặng đừng phải mặc cho người ta an bài định đoạt.
Mãi đến khi ngồi vào bên trong kiệu, Bảo Nhi mới thở phào nhẹ nhõm,
giở ra mấy miếng bánh Nhạc Kiến Đường đưa cho nàng, lập tức ăn bất chấp
hình tượng. Mặc dù chung quanh chiêng trống huyên náo là thế, nhưng vì
bất đắc dĩ, Bảo Nhi đã quá mệt nhọc, cho nên ngồi bên trong kiệu một mực ngủ gà ngủ gật, cỗ kiệu dừng lại được đặt xuống đất cũng không biết.
Một bà thím được xưng là “đại cấm” (*) định tới cõng nàng, vừa xốc
màn kiệu lên thấy vậy cũng sửng sốt một chút, may mà bà ta cũng đã kinh
qua kha khá tình huống lớn nhỏ, liền nhanh chân lẹ tay chỉnh trang lại
khăn voan của Bảo Nhi cho ngay ngắn, sau đó mới lay tỉnh nàng.
(*đại cấm [大妗'>: người chuyên phụ trách lo liệu mọi việc trong ngày cưới cho tân nương, là một tập tục của người Quảng Đông.)
“Tới rồi sao?” Bảo Nhi hỏi.
“Vâng, bây giờ tôi phải cõng người xuống kiệu.” Đại cấm nhỏ giọng nói: “Người cũng nên tỉnh táo một chút nào!”
“À, được rồi.” Bảo Nhi đáp, sau đó ngoan ngoãn để bà thím cõng xuống kiệu.
Tới màn thu tiền xâu, nhảy qua chậu than, Bảo Nhi cuối cùng cũng “làm ăn đến nơi đến chốn”, đại cấm ở bên cạnh đỡ nàng, Bảo Nhi cúi thấp đầu, liếc thấy một đôi ủng bên cạnh mình, hẳn là của Trần Mục Phong.
Bái thiên địa, cao đường xong, lúc vừa xướng đến “phu thê giao bái”
thì Bảo Nhi len lén cười, bởi vì nhớ ra Nhạc Kiến Thần hôm nọ cùng tân
nương tử đụng đầu một phát.
“Lễ ~~~” chữ “thành” còn chưa kịp hô lên, chợt nghe ngoài cửa có tiếng náo loạn.
“Đợi đã!” Là giọng của một vị đại thúc trung niên. Bảo Nhi theo bản
năng nhìn về phía phát ra tiếng nói, trong lòng từ từ bùng lên cơn giận, khá lắm, dám tới phá rối, có điều giọng nói này không phải là quả hồng, vậy là ai?
Bảo Nhi lại nghe thấy giọng của Trần lão gia: “Cung giai đại nhân đến thăm, không kịp từ xa tiếp đón.” Giọng nói lạnh như băng, một chút vui
mừng cũng không có.
Không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh đến mức kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy.
“Hừ! Trần lão gia đây là có chuyện gì?” Lão gia họ Cung lên tiếng,
Bảo Nhi còn nhớ ông ta tên là Cung Thành, xem ra là cha của cây gậy trúc nọ, nói như vậy tức là gậy trúc cũng tới rồi.
“Cung giai đại nhân, có việc hôm khác hãy nói sau, hôm nay là ngày khuyển tử thành thân.” Trần lão gia lạnh giọng đáp.
“Cung bá phụ, việc này xin để tiểu chất giải thích.” Bên cạnh Trần Mục Phong lên tiếng
“Giải thích? Giải thích thế nào? Không phải ngươi nói muốn kết hôn
với Uẩn nhi sao? Ta thân già không quản xa xôi tự mình đưa nó đến, không nghĩ tới a không nghĩ tới ~~~” Giọng Cung Thành cũng hầm hừ tức tối.
Bảo Nhi bĩu môi.
“Bá phụ ~~” Trần Mục Phong vừa mới nói hai chữ, Bảo Nhi liền kéo tay
hắn, chính mình lột khăn voan xuống, mỉm cười nhìn Trần Mục Phong nói:
“Tướng công, để cho ta giải thích đi!”
Bảo Nhi nhìn về phía cửa thấy đang đứng hai già một trẻ, một lão phụ
khác đang dịu dàng an ủi một thiếu nữ vẻ mặt lã chã chực khóc.
“Xin hỏi ngài là?” Bảo Nhi cười hỏi.
“Hừ! Ta là ai? Ngươi không biết ta là ai sao?” Cung Thành cười lạnh nói.
“Vâng, ban đầu vốn là không biết, nhưng nghe khẩu khí này của ngài
thì đã nhận ra. Hoá ra là Phan Long lão gia, Phó Phụng phu nhân.” (*)
Bảo Nhi nhàn nhạt đáp lời.
(*Phó Phụng Phan Long [附凤攀龙 - fù fèng pān lóng'>: dựa vào quyền thế; phụ thuộc quyền quý)
“Con nha đầu lỗ mãng kia, ngươi vừa nói cái gì?” Trên trán Cung Thành nổi gân xanh.
“Người già rồi, lỗ tai cũng bắt đầu vô dụng nhỉ, ta nói Phan Long lão gia, có phải là ngài đi đường mệt mỏi quá không?” Bảo nhi tiếp lời:
“Người đâu, thu xếp chỗ nghỉ cho Phan Long lão gia, Phó Phụng phu nhân
và Cung giai Trúc Uẩn tiểu thư.”
“Bảo nhi!” Trần Mục Phong gọi nàng, giọng điệu có phần không vui.
“Tướng công, chẳng lẽ người dễ dàng tha thứ chuyện ông ta gọi ta là
nha đầu lỗ mãng sao?” Bảo nhi nhìn Trần Mục Phong, sau đó liếc sang phía cả nhà Cung Thành, ánh mắt lóe lên tia nhìn sắc bén: “Cung giai lão
gia, tướng công ta quả là có đề cập tới muốn lấy lệnh thiên kim, ta
biết, và đó là do ta đồng ý. Chỉ có điều, ta khuyên ông, muốn cho con
gái của ông vào cửa làm thiếp cũng đừng khiến ta mất hứng, không tin ~~~ ông cứ việc thử đi, xem cô ta có thể vào cửa nổi hay không, mà cho dù
có thể vào, thì chừng nào mới được ta cho phép.”
Lại cười mà tiếp lời, “Ta nhớ không lầm, ta lớn đến từng này còn chưa thấy ai dám chửi thẳng vào mặt ta, khuyên ông cũng đừng nên