
̀ giống sinh viên bình thường, nhưng ai mà chẳng
biết cô là hòn ngọc quý trên tay thị trưởng thành phố H, anh trai là
cục trưởng Bắc khu, cả nhà toàn đàn ông xem cô như công chúa nhỏ
mà nuôi lớn. Cho dù mặt ngoài nhìn vào không thấy làm gì, nhưng sau lưng H đại còn phải dựa vào những chính sách mà sống, thế nên ban
giám hiệu dĩ nhiên phải nịnh bợ lấy lòng.
Chu Mông Mông vô tình nghe được tin đồn từ đám sinh viên, mặc dù bất đắc dĩ nhưng cũng không nói gì.
Trong khoảng thời gian này Chu Mông Mông hầu như không đến lớp của Tề
Xuyên, mỗi lần đến tiết của anh cô đều cố ý xin nghỉ. Thậm chí Tề
Xuyên gọi điện thoại cho cô cô cũng từ chối hết. Kỳ thật không phải cô giận thái độ của anh khi đó, mà là cô muốn yên tĩnh một chút,
xem lại tình cảm của chính mình.
Mấy ngày nay Mạnh Hiểu Diêu đều ở bệnh viện chăm sóc Phùng Hiển, Phó Xuân
Xuân lại chuẩn bị thi tiếng anh cấp 4, sớm đi trễ về, hai người gần
như rất ít khi chạm mặt, nhất thời Chu Mông Mông không còn đối tượng
nói chuyện. Càng nghĩ cô càng cảm thấy mình còn như vậy khẳng định sẽ bị nghẹn mà chết. Vì thế cô gọi điện cho người nào đó.
“Alo, đây là đường dây nóng của Tề Mông, xin hỏi nhị sư muội có gì cần giúp nào?”
Qua di động truyền đến tiếng nói vui vẻ, tích tụ trong lòng cô cũng
phai nhạt đi nhiều, Chu Mông Mông buồn cười nói: “Tề tiểu bảo, anh đang ở đâu?”
Tề Mông nghiêng đầu áp điện thoại giữa má và vai, hai tay sửa sang
lại quần áo: “Hôm nay anh cùng ba và mẹ về Mỹ, em có đến đây
không?”
“Nhanh như vậy á?” Chu Mông Mông sửng sốt, cô vốn nghĩ vài ngày sau sẽ đi
thăm cha mẹ Tề Xuyên, không nghĩ tới bây giờ họ đã sắp đi.
Tề Mông thấy cô giật mình, hừ một tiếng: “Em ấy.”
Chu Mông Mông không khỏi xấu hổ: “Khi nào thì đi, em ra sân bay tiễn mọi người.”
Tề Mông ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng: “Một giờ
sau. Mà em muốn qua nhà anh trước hay là đến thẳng sân bay?”
Nghe anh hỏi Chu Mông Mông thoáng do dự, xong mới nói: “Chú ấy có đi cùng không?”
Tề Mông giật mình giương mắt nhìn ra cửa, đôi mắt đen thoáng ngạc
nhiên rồi nhanh chóng khôi phục bình thường: “Anh cả á, anh ấy
chưa nói với em à? Anh ấy hôm nay có việc, có lẽ không đến tiễn
được.”
“Em… chú ấy chưa nói.” Chu Mông Mông vòng vo nói: “Thôi, em đến sân bay chờ mọi người.”
Thấy cô có vẻ muốn gác máy, Tề Mông vội vàng hỏi: “Em gọi điện cho anh, là có chuyện gì sao?”
“Anh đang vội, đến lúc đó em sẽ nói cho anh.” Chu Mông Mông nói xong liền gác máy. Tề Mông thở dài một tiếng, cất điện thoại di động, hướng người đàn ông ngoài cửa hỏi: “Anh cả, hai người lại có chuyện
gì à?”
Lúc này Tề Xuyên đang mặc áo gió đen trầm ổn tuấn tú, nhìn vào quần
nhỏ đại hoàng trong va ly Tề Mông, vẻ mặt có chút cân nhắc: “Chuyện
người lớn, trẻ con không nên xen vào.”
Tề Mông nghe xong không khỏi sửng sốt, thấy Tề Xuyên xoay người đi ra
cũng không dám lớn tiếng ồn ào, lẩm bẩm: “Chẹp, dụ dỗ nữ sinh so
với mình còn nhỏ hơn bốn tuổi, anh còn không biết xấu hổ mà nói.
Đúng là ông chú biến thái!”
Giọng nói tuy nhỏ nhưng Tề Xuyên bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lạnh lùng liếc Tề Mông: “Em nói cái gì?”
Tề Mông sợ run, vội vàng cúi đầu nhanh chóng sửa soạn lại hành lý của mình.
**
Khi Chu Mông Mông đi taxi đến sân bay thì người Tề gia còn chưa tới. Vì
thế cô ngồi trong một quán trà ở ngoài sân bay uống sữa nóng. Chờ
khoảng mười phút Tề Mông gọi điện thoại cho cô, cô vội nàng tới
đường thúy lâu mua bánh trà thượng đẳng làm quà, sau đó mới đi
vào sân bay.
Đến nơi qua cửa kính cô thấy có mấy người đang kéo hành lý đi vào,
bởi vì khuất bóng nên Chu Mông Mông nhìn không rõ lắm nhưng mà một
lát sau cô đã trông thấy Tề Mông đẹp trai anh tuấn đi vào cánh cửa cảm ứng, phía sau còn có ba mẹ Tề Xuyên có lẽ sau khi về Mỹ sẽ
ít gặp.
Ba người đi vào thực sự rất nổi bật. Tề Mông như trước mặc một bộ
quần áo chói mắt, đương nhiên muốn nổi bật như thế thì ngoài
trang phục hàng hiệu còn cần dáng người hoàn hảo và một khuôn
mặt đẹp trai cá tính.
Lại nói bốn anh em Tề gia ai cũng khôi ngô tuấn tú, tiêu sái phong
lưu, có lẽ đều được truyền gien tốt từ cha mẹ. Nhìn đôi vợ chồng
trung niên nắm tay nhau đi vào Chu Mông Mông không ngờ tuổi hai
người cộng lại đã hơn trăm tuổi, so với chú của cô cũng không
lớn hơn bao nhiêu.
Người phụ nữ sang trọng quý phái, người đàn ông thâm trầm tuấn lãng.
Vợ chồng sống chung đã gần bốn mươi năm nhưng vẫn giống như hồi yêu nhau, luôn ngọt ngào lãng mạn, thật khiến cho người khác hâm mộ.
Hai người liếc mắt một cái liền thấy Chu Mông Mông, Khúc Nghiên Thanh vẻ
mặt vui mừng buông tay chồng ra bước đến trước mặt con dâu nói: “Mông
Mông, sao con lại tới đây?”
“Bác gái, bác trai” Chu Mông Mông xấu hổ chào Khúc Nghiên Thanh va