
n, cô cũng cảm thấy rất có hứng thú, nhưng mà… nhưng mà nếu đi với Mã Thành Thụ, thì căn bản không có thời gian và điều kiện để
chơi game nữa!
Không thể chơi game, không thể nhìn thấy anh…
Lí do này đương nhiên Diệp Nhân Sênh không dám nói ra, trừ phi muốn bị mẹ Diệp làm phiền đến chết.
[Đội Ngũ'> Sênh Sênh Ly Nhân: Đồ đệ à, ấy, có một cơ hội nằm ngay trước mặt ta…
[Đội Ngũ'> Sênh Sênh Ly Nhân: Tiền lương gấp đôi, còn rất có tiền đồ…
[Đội Ngũ'> Lệnh Hồ: Ừ, đi thử cũng không tổn thất gì.
[Đội Ngũ'> Sênh Sênh Ly Nhân: = = nhưng mà… đã đi thì không thể thường xuyên online.
Nói như vậy, có phải rất dễ bị nhìn xuyên thấu không?
Trong lòng Diệp Nhân Sênh rối như tơ vò, cứ lề mề trước máy tính.
[Đội Ngũ'> Lệnh Hồ: Thật ra mấy ngày nữa ta cũng không thể thường xuyên online.
Trong lòng cô sầm xuống.
Trò chơi… là thứ có liên quan duy nhất giữa cô và anh.
Mất đi, ngay cả một tia chân thật trong cái ý nghĩ hư cấu này cũng không bắt được.
[Đội Ngũ'> Sênh Sênh Ly Nhân: Ấy, cái đó… Đồ đệ, ngươi có QQ không.
[Đội Ngũ'> Lệnh Hồ: … Không có.
Đầu năm nay ai mà không có QQ chứ… Lệnh Hồ nói như vậy, có lẽ cũng là một kiểu từ chối, Diệp Nhân Sênh cười khổ.
[Đội Ngũ'> Sênh Sênh Ly Nhân: Uầy, cũng không có việc gì, ta tiện hỏi thôi.
Qua một lúc lâu sau.
[Đội Ngũ'> Lệnh Hồ: 139XXXXXXXXX
[Đội Ngũ'> Lệnh Hồ: Số điện thoại của ta, có việc cứ liên hệ.
Diệp Nhân Sênh mở to hai mắt nhìn.
Cuộc đời thay đổi thật nhanh… thật sự là rất kích thích…
Cái này gọi là họa từ trong phúc nha!
[Đội Ngũ'> Lệnh Hồ: Còn nữa, đừng gọi ta là đồ đệ nữa.
[Đội Ngũ'> Sênh Sênh Ly Nhân: Khỉ gì, nhưng ta là sư phụ ngươi.
[Đội Ngũ'> Lệnh Hồ: Bây giờ không phải.
[Đội Ngũ'> Lệnh Hồ: Huống hồ, một ngày vi sư, chung thân làm phụ…
Được rồi, phu quân ngươi thật tàn nhẫn!
Diệp Nhân Sênh tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng cô bị trêu chọc nhưng thật sự rất vui.
Nếu Lệnh Hồ cũng không thể thường xuyên
lên mạng, còn thần xui quỷ khiến lừa được số điện thoại, cô liền happy
gọi điền đồng ý với Mã Thành Thụ, Mã Thành Thụ rất cao hứng, ngay lập
tức đưa bảng kê khai của cô điền đầy đủ, cũng bảo cô thu dọn đồ đạc
nhanh, ngay sáng ngày mai sẽ lên máy bay đến thành phố T.
Diệp Nhân Sênh chưa chuẩn bị tâm lý, cùng mẹ Diệp luống cuống chân tay bắt đầu bận rộn.
Giao diện trò chơi tắt đi, chàng trai trước bàn đứng lên, mở cửa phòng bị ai đó gõ ra.
Quách Khả Kiêu cầm hai xấp tài liệu
nghiêng người bước vào, quăng mạnh chúng lên bàn, nhàn nhã cầm lấy cốc
nước rồi nằm vật ra ghế salon: “Cấp trên bên kia cần hồ sơ thân phận của cậu, công ty trò chơi quy định không thể tiết lộ thông tin cá nhân của
người chơi, tôi phải tận dụng nhiều mối quan hệ lắm mới lấy được đấy.”
Tựa hồ cảm thấy cái phần tư liệu này
không đáng để anh phí công phu nhiều như thế, Quách Khả Kiêu bổ sung
thêm một câu: “Thật không biết cậu đang nghĩ gì… Định truy sát tôi thật
sao?”
Nhưng người kia chỉ nhìn tập tài liệu trong tay, không thèm để ý đến anh ta.
“Đường Dập!”
“Ừ.” Xem ra tâm tình Đường Dập không tốt
lắm, chẳng muốn tốn công đi giải thích rằng thật ra anh không có truy
nã: “Tôi có thể sử dụng QQ không?”
“Tuyên truyền chẳng phải là đưa ra mấy
đồng sao… Hình như là tất cả fan đều chơi game này, vừa mới mở máy ra là đứng máy.” Quách Khả Kiêu thuận miệng trả lời, đột nhiên cảnh giác:
“Này, thật là cậu muốn tình yêu online sao…”
Đường Dập không trả lời, lật mở tập tài liệu thứ hai.
“Thôi tùy cậu muốn gì thì làm… Chỉ cần
đừng cho Tuyên tổng biết là được.” Quách Khả Kiêu bất đắc dĩ nói: “Bên
dưới là danh sách mọi người có trong đoàn làm phim lần này, có mấy người chưa biết rõ, muốn để cậu nhìn xem… Nói là thế nhưng thật ra là ông ta
bán thể diện cậu đây mà.”
Đường Dập tiện tay lật giở, dừng lại ở trang đạo diễn hành động: “Mã Thành Thụ?”
“Mã gia ban?” Quách Khả Kiêu liếc mắt một cái: “Có lẽ hợp tác với Lưu gia ban sẽ khá hơn… Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm.”
Tầm mắt rơi trên ba chữ nào đó, hai mắt
của Đường Dập hơi mở to, rút ra một trang giấy ở phần thứ nhất trong hồ
sơ, rồi lại đặt vào tập thứ hai.
Chẳng lẽ…
“Không được.” Đường Dập dừng một chút,
gạch một vạch ở sau cái tên Mã Thành Thụ: “Những thứ khác thì không sao, nhưng đạo diễn hành động, nhất định phải là Mã Thành Thụ.”
Không thể tưởng được… cái ngày này lại đến nhanh như vậy.
Đường Dập quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào thân ảnh của thiếu nữ áo xanh đứng một cách ngạo nghễ trên màn hình, ý
cười nhuộm lên khóe môi.
Sân bay thành phố A, mẹ Diệp với ba Diệp
vô cùng nhiệt tình tiễn đưa Diệp Nhân Sênh, còn mấy người Mã Thành Thụ
đứng bên cạnh trên mặt đã xuất hiện mấy vạch đen.
Diệp Nhân Sênh nhìn vào mấy chiếc túi
xách chồng chất trên mặt đất như núi, hận không thể đâm vào hai mắt
mình, tối qua rõ ràng đã nói là không cần phải mang theo nhiều đến thế,
ai ngờ nửa đêm mẹ Diệp lén vào chuẩn bị thêm, còn phái ba Diệp đưa đến
sân bay.
“Trong vali có bấm móng tay và đồ may vá, con hay vứt bừa bãi như thế, tìm không thấy lại mua thêm, thật là phí
tiền!” Mẹ Diệp tự khoe cái mình tưởng là mới lạ, dường như đem t