
Nó ngửa đầu, vươn cổ tru,
tiếng tru thật dài vang vọng giữa trời đất. Tôi cũng cất tiếng tru theo
Lang huynh, dang rộng hai tay, tựa như muốn ôm lấy vầng dương mới nhú,
ôm lấy một ngày mới.
Chim trong rừng vỗ cánh nháo nhác bay lên,
kêu thảng thốt lao vút vào bầu trời xanh lam. Trong màn sương mù mỏng
mảnh se lạnh, nắng sớm cùng lá rụng hân hoan nhảy múa trong rừng, áng
mây ngũ sắc cũng theo lũ chim vờn bay trên trời. Tôi cười khanh khách đá Lang huynh một cái: “Xem ai đến suối Nguyệt Nha trước,” chưa dứt tiếng, người đã phóng vọt đi.
Ba năm qua, Lang huynh đã cao ngang eo
tôi. Tôi gọi nó là Lang huynh không phải vì nó lớn hơn tôi, Lang huynh
chỉ là danh xưng tôi thuận miệng đặt cho nó. Thật ra lúc tôi trở về bầy
sói, nó còn chưa đến một tuổi, chỉ là chú sói con mới biết tự mình đi
săn mồi, nhưng giờ nó đã là Lang vương của chúng tôi. Mặc dù khi khuất
mắt bầy sói, tôi thường hay đá đạp Lang huynh, nhưng thật lòng tôi vẫn
rất tôn kính nó.
Như thể cảm nhận được tôi đang nghĩ gì, Lang
huynh bất mãn gừ lên mấy tiếng. Nó vẫn luôn cho rằng mình là anh tuấn
bậc nhất thiên hạ, dũng mãnh có một không hai, sói đực nhìn thấy liền
khuất phục, sói cái nhìn thấy liền xiêu lòng, chẳng ngờ lại chạm trán
một con sói không chịu lép vế nó như tôi đây, chỉ đành cảm thán trời đã
sinh ra nó, sao còn sinh Ngọc Cẩn.
Để dễ phân biệt, tôi cũng từng thử đặt tên cho các con sói lớn sói nhỏ sói đực sói cái khác trong đàn, lần lượt là Lang Nhất, Lang Nhị, Lang Tam… và cứ thế cho đến vô hạn.
Lúc tôi mới đến, chỉ cần đặt đến “Lang Cửu Thập Cửu” là xong, nhưng giờ
đây, theo quá trình vận dụng chiến thuật “xa thân gần đánh” của tôi và
Lang huynh, tôi đã hoàn toàn rối loạn, chỉ nhớ lần gần đây nhất đặt tên
là đã đến “Lang Nhất Vạn Cửu Thiên Cửu Bách Cửu Thập Cửu[1'>”, mà đó đã
là chuyện của gần hai năm về trước rồi. Khi nhận ra hễ nhìn một con sói
nào đều phải nghĩ rất lâu mới nhớ ra tên gọi, tôi đành buộc lòng từ bỏ
thử nghiệm đặt tên của mình. Tôi dù gì vẫn là người, khứu giác không
nhạy bén bằng Lang huynh, ghi nhớ diện mạo loài sói thực cũng có đôi
chút khó khăn.
[1'> Một vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín.
Năm xưa nhà Tần dựa vào thuật tung hoành “xa thân, gần đánh”, cuối cùng đã
“tập hợp chư hầu, thống nhất thiên hạ,” tôi đoán chừng bá nghiệp “thống
nhất tộc sói” của tôi và Lang huynh cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Nếu cha biết tôi đem thuật quyền mưu ông đã dạy để ứng dụng với bầy sói
trước tiên, không hiểu ông sẽ cười hay mếu đây? Năm đó, nếu tôi có thể
hiểu chuyện sớm hơn một chút, hiểu hết những thứ này sớm hơn một chút,
có thể giúp cha một tay, mọi chuyện liệu có khác đi không?
Lát
sau, tôi và Lang huynh đã chạy đến bên suối Nguyệt Nha. Suối Nguyệt Nha
là một kỳ cảnh trong sa mạc: giữa đại mạc vô biên, một dòng suối trông
tựa mảnh trăng khuyết, bốn phía là núi cát nhấp nhô trải dài, chỉ có
dòng suối xanh biếc như ngọc, lặng lẽ nằm trong vòng tay của núi Minh
Sa, dù bão cát lớn đến đâu, nó vẫn quanh năm không khô cạn, đối với đám
dân du mục, đây chính là kỳ tích của thần.
Trên trời có một vầng trăng
Dưới đất có một con suối
Trăng trên trời chiếu rọi suối dưới đất
Suối dưới đất in bóng trăng trên trời
…
Tôi vừa ngâm nga bài hát ca dao nghe được của những người dân du mục, vừa
lấy mặt nước làm gương, bắt đầu chải tóc. Lang huynh lười biếng nằm bên
cạnh lạnh nhạt lườm tôi một cái, phì mũi một tiếng rõ to rồi khinh
thường nhắm mắt lại, cũng nhưng tôi không cho rằng nó anh võ bất phàm,
Lang huynh chắc chưa bao giờ nghĩ tôi có chút gì xinh đẹp, so với đám
sói cái có bộ lông óng ánh trơn mượt, có khi tôi xấu đến mức khó mà lọt
vào mắt sói.
Tôi hầm hừ trợn mắt nhìn Lang huynh, vừa tết tóc, vừa tiếp tục hát:
Lòng chàng như trăng trên trời
Lòng em tựa suối dưới đất
Trăng chiếu suối, suối chiếu trăng
Lòng chàng lòng em hai mảnh soi nhau
…
Soi mình bên bờ, mặt nước lăn tăn phản chiếu bóng hình xinh xắn. Thời gian
ba năm qua, tiểu cô nương của cha đã trở thành một thiếu nữ yểu điệu,
tuy không thể tự khen là thục nữ, nhưng tôi biết mình xinh đẹp. Tôi nhăn mặt với cái bóng dưới nước, hài lòng gật đầu, hét to một tiếng, ra hiệu với Lang huynh có thể quay về được rồi. Lang huynh vươn mình, đứng dậy
chậm rãi chạy phía trước.
Chúng tôi đứng ở một nơi cao trên núi
Minh Sa, nhìn về hướng một đoàn buôn nhỏ phía xa, trông bộ dạng bọn họ
chắc đang chuẩn bị hạ trại nghỉ ngơi. Nhớ đến số muối sắp dùng hết và bộ váy đã tả tơi, tôi cúi thấp người xuống, trưng ra bộ mặt tươi cười đầy
nịnh nọt nhìn Lang huynh, nhưng Lang huynh không hề tiếp nhận thái độ
lấy lòng của tôi, trái lại còn hoảng hốt như gặp phải quái vật, bước
giật lùi, mặt mày nhăn nhó, trừng mắt nhìn tôi với vẻ bực bội.
Tôi khẽ gầm gừ mấy tiếng, bảo nó quay về trước, tôi định đi trộm đồ của
đoàn buôn. Nó nhìn tôi một lúc với vẻ cam chịu, đoán rằng tôi nhất quyết không chịu nhượng bộ, cuối cùng nó đành tỏ ý sẽ đi cùng. Tôi nhào vào
ôm chầm lấy cổ nó bật cười, nó nhắm mắt lại, làm bộ như đang phải gắng
hết sức chịu đựn