Old school Easter eggs.
Đại Mạc Đao

Đại Mạc Đao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324010

Bình chọn: 9.00/10/401 lượt.

nh thôi. Tôi

nhớn nhác lao ra ngoài, Lang huynh bỗng lẳng lặng nhảy bổ tới, giúp tôi

xua hai hán tử tránh ra, ngăn chặn truy binh.

Tôi và Lang huynh

đang định phóng đi thì một giọng nói ôn hòa, có phần thờ ơ vang lên từ

sau lưng: “Nếu cô nương dám chắc mình chạy nhanh hơn cây nỏ bắn liền bảy mũi tên trên tay ta, có thể thử xem.”

Tôi khựng lại, dừng chân.

Lang huynh quay ngoắt lại gầm gừ, hoàn toàn không hiểu tình thế khó khăn mà chúng tôi đang phải đương đầu. Tôi bất đắc dĩ chau mày, xua nó đi

trước, đoạn quay người che chắn cho nó.

Trên tay thiếu niên áo

trắng cầm một chiếc nỏ thép được chế tác tinh xảo. Người ấy thấy tôi

quay lại, bèn hạ chiếc nỏ đang nhằm vào tôi xuống, chăm chú quan sát

tôi. Hắn tử áo tím đứng bên cạnh chỉ vào dấu ấn hình đầu sói trên mông

mấy con lạc đà, cười giễu: “Ngươi mù mắt hay ăn gan hùm mà dám rình mò

bọn ta? Ngay cả bọn trộm cướp trên sa mạc thấy bọn ta cũng phải né càng

xa càng tốt đấy.”

Thấy tôi không chịu theo nó, Lang huynh bắt đầu sốt ruột, nhưng vẫn không chịu rời đi một mình mà tung chân nhảy tới

phía trước tôi, hung hãn trừng mắt nhìn đám người đối diện, sẵn sàng

tung đòn chí mạng bất cứ lúc nào.

Hán tử áo tím liếc nhìn Lang huynh, kinh ngạc kêu lên: “Đây là sói, không phải chó săn!”

Mọi người nghe vậy, liền đổi sắc mặt, căng thẳng nhìn quanh. Sói sa mạc

thường xuất hiện theo bầy, một con thì không đáng sợ, nhưng nếu vô số

con sói tập hợp lại, thậm chí có thể tiêu diệt một đội quân nhỏ. Nhưng

hôm nay họ lo hão rồi, vì tôi sơ suất, nên quanh đây chỉ có tôi và Lang

huynh, muốn gọi các con sói khác đến cũng phải mất một thời gian ngắn.

Thiếu niên áo trắng chĩa nỏ về phía Lang huynh, nhưng ánh mắt vẫn nhìn tôi

chằm chằm. Tôi vội lách người lên chắn trước mặt Lang huynh: “Xin đừng…

làm nó bị thương, là tôi… tôi muốn ăn trộm… đồ của các người, không phải nó.”

Từ khi trở về đàn sói, trừ việc thỉnh thoảng nghe lỏm người trong các đoàn buôn nói chuyện, đã hơn ba năm tôi chưa nói chuyện với

loài người. Tuy thường tự lẩm bẩm một mình với Lang huynh, nhưng không

biết vì căng thẳng hay là gì mà lúc này một câu tôi nói cũng ấp a ấp

úng.

Thiếu niên áo trắng ôn hòa hỏi: “Chỉ có một con sói này thôi chứ?”

Tôi thầm oán thán, nếu còn những con khác, ta có thể để các ngươi hỏi này

hỏi nọ sao? Trong đầu tôi nhanh chóng suy tính, nói thật? Nói dối? Sau

mấy phen cân nhắc, cảm thấy người thiếu niên này không dễ lừa, vả lại

trực giác của phụ nữ mách bảo tôi, thật ra người này sớm đã đoán được

chân tướng, hỏi han như vậy chỉ để trấn an mấy hán tử bên cạnh mà thôi.

“Chỉ có… một con này.”

Tôi vừa buông tiếng, vẻ mặt của đám người kia đều nhẹ nhõm hẳn, sau đấy lại ngạc nhiên nhìn Lang huynh và tôi, chắc không hiểu vì sao tôi có thể đi cùng với sói.

Thiếu niên áo trắng vừa thu chiếc nỏ lại, vừa nói: “Quản con sói chặt vào.”

Tôi gật gật đầu, quay lại dặn Lang huynh rằng, khi nào tôi bảo tấn công thì hãy tấn công. Tôi hỏi thiếu niên: “Các người muốn chặt bàn tay nào của

tôi?” Tôi từng nghe đám lái buôn nói chuyện, kẻ nào mưu đồ ăn trộm mà bị bắt, sẽ bị chặt tay để trừng phạt.

Hán tử áo tím hỏi: “Ngươi muốn trộm gì?”

Tôi cúi đầu nhìn bộ váy tả tơi trên người, nghĩ đến bộ y phục tinh tế của

thiếu niên áo trắng, đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, lúng búng nói: “Tôi

muốn… tôi muốn… trộm một bộ váy.”

Hán tử áo tím ngạc nhiên trợn trừng mắt, hỏi với vẻ khó tin: “Chỉ thế thôi?”

Tôi nói: “Cả muối nữa.”

Hán tử áo tím lạnh lùng nói: “Bọn ta có mấy trăm cách bắt ngươi nói thật, ngươi tốt nhất…”

Thiếu niên áo trắng ngắt lời hắn: “Đi lấy bộ váy Thiện Thiện Hải Tử tặng tới

đây, rồi giữ lại một lượng muối đủ cho chúng ta dùng hôm nay, còn lại

đưa cả cho cô nương này.”

Hán tử áo tím hơi biến sắc mặt, ấp úng: “Cửu gia…”

Thiếu niên liếc mắt nhìn, hắn lập tức cúi đầu ngậm miệng lại. Không lâu sau,

một hán tử bưng chiếc khay đựng tấm váy màu xanh nhạt đưa cho tôi, tôi

ngây người nhận lấy, lại cầm một hũ muối, ngơ ngẩn nhìn thiếu niên áo

trắng.

Thiếu niên áo trắng khẽ cười: “Bọn ta đều là nam nhân,

không có y phục phụ nữ, chỉ có bộ này, là lúc đi qua Lâu Lan, một người

bạn tặng ta, hi vọng cô nương thích.” Tôi sờ lớp vải trơn mềm như mỡ dê

trong tay, đoán đây là loại tơ lụa quý báu nhất, cảm thấy món quà này

quá đỗi đắt giá, đã định từ chối, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được bị

mê hoặc, đành ngượng ngùng khẽ gật gật đầu.

Thiếu niên khẽ gật đầu: “Cô nương có thể đi rồi.” Tôi ngẩn người một lúc, hành lễ với người ấy, rồi gọi Lang huynh rời đi.

Có tiếng ngựa hí từ sau lưng truyền đến, tôi quay người bực bội trừng mắt

nhìn con ngựa kia, nhưng lại há miệng mắc quai, bây giờ còn chủ nhân nó ở đây, không thể so đo tính toán với nó được. Nhưng Lang huynh chẳng thèm để ý chuyện nhân tình thể diện gì, đột nhiên quay ngoắt lại, lông lá

khắp thân dựng đứng lên, ngẩng đầu tru một tiếng thật dài, tiếng tru

chưa dứt, mấy con lạc đà đã mềm nhũn chân ngã xuống cát, con ngựa kia

tuy không ngã xuống, song bốn chân cũng run bần bật.

Tôi không

nén được bật cười thành tiếng,