
không cho ngươi biết uy của sói, ngươi
còn tưởng rằng mình là đại vương trong sa mạc chắc? Lang vương thống
lĩnh mấy vạn con sói, làm sao ngươi chọc vào nổi? Chừng như kinh ngạc vì tiếng cười khanh khách không chút ngại ngùng của tôi, thiếu niên áo
trắng lộ vẻ sửng sốt, nhìn tôi chằm chằm, tôi bị người ấy nhìn đỏ cả
mặt, vội tắt hẳn tiếng cười. Thiếu niên cũng lập tức dịch chuyển tầm
mắt, nhìn Lang huynh với vẻ tán thưởng: “Con ngựa này tuy không phải hãn huyết bảo mã[2'>, nhưng cũng là giống tốt vạn con chọn một, nghe nói có
thể một mình đấu lại hổ báo, xem ra toàn bịa đặt cả.”
[2'> Hãn huyết bảo mã có nguồn gốc từ Turkmenistan, dai sức và có mồ hôi đỏ như máu.
Tôi áy náy nói: “Chưa chắc đã là bịa đặt đâu, hổ báo bình thường không thể
so sánh với Lang huynh của tôi được.” Nói xong, tôi vội vã giục Lang
huynh đi, tôi thấy bộ dạng nó có vẻ rất hứng thú với con ngựa tốt chọn
trong vạn con kia, nếu không đi không biết sẽ còn gây ra tai họa gì nữa.
Đi xa rồi, quay đầu lại nhìn bọn họ, chỉ thấy tà áo trắng bên cạnh cát
vàng nước biếc kia dường như cũng trở thành một cảnh sắc khó quên trong
sa mạc. Tôi không biết liệu người ta có nhìn thấy mình không, nhưng vẫn
ra sức vẫy vẫy tay về phía người ấy, đoạn đi khuất vào núi cát.
Bên đống lửa chỉ có tôi và Lang huynh, những con sói khác đều sợ lửa nên đã tránh ra xa. Lang huynh lúc đầu cũng sợ lửa, về sau tôi đã dạy nó từ từ thích ứng với lửa, nhưng những con sói còn lại thì không có dũng khí
thế này. Tôi bắt bọn Lang Nhất, Lang Nhị nằm xuống bên đống lửa, chẳng
những chưa từng thành công, ngược lại hành vi đày đọa sói của tôi còn
được lưu truyền rộng rãi trong đàn, tôi đã trở thành một thứ bảo bối độc nhất vô nhị mà lũ sói mẹ dùng để dọa sói con không chịu đi ngủ buổi
tối, hễ nhắc đến việc giao chúng cho tôi, đám sói con dù bướng bỉnh,
nghịch ngợm đến đâu cũng lập tức sợ hãi mà ngoan ngoãn nằm xuống.
Tôi trải bộ váy ra, cẩn thận ngắm nghía. Không biết phải nhuộm bằng thứ cây gì mới có được một màu xanh lam mơ mộng thế này. Tay nghề thợ may cực
kỳ tinh tế, bên tay áo còn thêu những áng mây dày đặc. Đai lưng đính tua rua chân trâu, nếu cài vào, lúc đi lại, những tua ngọc ấy chắc chắn sẽ
tôn lên dáng eo yểu điệu. Phụ nữ Lâu Lan phải đeo mạng quanh năm, cho
nên bộ váy còn kèm theo một mảnh khăn che mặt bằng sa mỏng đồng màu, góc khăn có một chuỗi chân trâu to tròn. Lúc đeo khăn che mặt lên, chuỗi
trân châu vừa hay sẽ cố định trên tóc, tự nhiên lại thành chiếc bờm. Lúc ở nhà không cần đeo mạng, thì chiếc khăn được buông ra sau đầu, sẽ tôn
thêm mái tóc đen nhánh, kết hợp với chuỗi trân chân trên đỉnh đầu, lại
thành một món trang sức độc đáo.
Tôi nghiêng đầu nhìn Lang huynh, hỏi: “Bộ váy này có phải quý giá quá không? Ngươi nói xem vị Cửu gia
kia vì sao lại tặng cho người lạ một thứ quý giá thế này? Bao nhiêu năm
nay, ta vẫn không sửa được tật xấu vừa nhìn thấy thứ gì xinh đẹp là
không có cách nào từ chối…” Lang huynh sớm đã quen với thói lải nhải
luôn miệng này, tiếp tục nhắm mắt ngủ một cách thản nhiên, không để ý
đến sự tồn tại của tôi.
Tôi túm lấy tai nó, nhưng Lang huynh vẫn
không thèm cử động, tôi đành thôi huyên thuyên, dựa vào mình nó chầm
chậm chìm vào giấc mơ.
* * *
©STE.NT
Lại đến một ngày trăng rằm.
Tôi vẫn luôn thắc mắc trước tình cảm của sói đối với ánh trăng. Hễ tới ngày này là chúng lại đặc biệt kích động, có con thậm chí còn ngửa mặt nhìn
trăng tru lên suốt cả đêm. Vì thế, khắp sa mạc hiện giờ đều vang tiếng
sói tru quỷ khóc. Những kẻ lữ hành nhát gan chỉ sợ sẽ mất ngủ cả đêm
nay.
Màn đêm thăm thẳm, ánh trăng dào dạt như nước trải dài trên
sa mạc mênh mông nhấp nhô, ánh lên sắc trắng bạc êm đềm. Tôi mặc bộ váy
quý trong nhất của mình, cùng Lang huynh thẩn thơ rảo bước trong sa mạc.
Tà váy xanh lam dập dềnh phiêu đãng theo bước chân tôi. Muôn ngàn sợi tóc
xanh được buộc lại sau gáy bằng dây trâu châu, lất phất tung bay trong
gió cùng chiếc mạng che. Tôi tháo giày ra, để chân trần giẫm lên mặt cát mịn vẫn còn chút hơi ấm, cảm giác ấm áp từ lòng bàn chân lan đến tận
trong tim. Trải hết tầm mắt có thể thấy bầu trời vô tận, trong khoảnh
khắc ấy, tôi có cảm giác trời đất này dường như đều thuộc về tôi, tôi có thể tự do bay lượn trong đấy. Tôi không nhịn được ngẩng đầu hướng về
ánh trăng sáng cất tiếng tru, Lang huynh lập tức hòa theo, trong màn đêm mênh mông, vô số con sói cũng cất cao tiếng tru đáp lại.
Tôi
nghĩ, mình phần nào đã hiểu được sự khác thường của lũ sói trong đêm
nay, trăng sáng thuộc về chúng tôi, sa mạc thuộc về chúng tôi, nỗi cô
độc, vẻ kiêu ngạo, nét bi thương, sự cô quạnh đều nằm trong từng tiếng
từng tiếng tru dài hướng về ánh trăng kia.
Tôi và Lang huynh leo
lên một gò đất cao đã bị phong hóa xói mòn ra hàng trăm nghìn lỗ hổng.
Lang huynh đứng hiên ngang, đưa mắt nhìn xuống toàn bộ sa mạc. Là vương
giả của mảnh đất này, nó đang duyệt qua mọi thứ thuộc về mình. Tuy tôi
đang bồi hồi cảm khái, nhưng cũng không muốn làm phiền nó lúc này, nên
chỉ lặng lẽ đứng đằng sau, ngẩng đầu thưởng th