Đại Mạc Đao

Đại Mạc Đao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324060

Bình chọn: 9.00/10/406 lượt.

, tôi có phải không? Mặc dù tôi chưa từng đến Hán triều,

nhưng cha tôi từng nói con gái của cha dĩ nhiên là người Hán, thế nên

tôi chắc là người Hán rồi, nghĩ đoạn, bèn gật gật đầu.

Một giọng

nói vang lên từ phía sau đám người: “Bọn ta là đoàn buôn từ thành Trường An qua đây mua hương liệu, không biết cô nương từ đâu đến?” Nhìn về

hướng có tiếng nói, tôi nhận ra hắn chính là kẻ cứu người ban nãy.

Không ngờ đó chỉ là một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người thẳng tắp như tùng xanh, khí thế mạnh mẽ tựa ánh nắng gay gắt, dưới cặp mày kiếm là một đôi mắt sáng rực như sao đêm, đang chằm chằm nhìn tôi

đầy vẻ dò xét, nụ cười trên mặt đầy vẻ bất cần. Tôi né tránh ánh mắt sắc bén như lưỡi đao của hắn, cúi đầu nhìn xuống đất.

Hắn cảm nhận

được tôi không hài lòng, nhưng vẫn chẳng hề để tâm, cứ nhìn tôi chằm

chằm. Một hán tử trung niên bên cạnh hắn vội tiến lên mấy bước, cười

trừ: “Đại ân khó nói lời cảm tạ, cô nương trang phục lộng lẫy, phong

thái siêu phàm thoát tục, vốn không dám dùng vật thế tục khinh nhờn,

nhưng vừa may chúng ta có một đôi khuyên tai trân châu, hết sức hài hòa

với bộ váy của cô nương, mong cô nương vui lòng nhận cho.” Vừa dứt lời,

hai tay đã bưng một chiếc hộp gấm nhỏ, đưa đến trước mặt tôi.

Tôi lắc lắc đầu: “Ta lấy cái này cũng vô dụng, các người nếu có váy áo nữ

tử thì cho ta một bộ.” Mấy gã đàn ông ngơ ngác nhìn nhau.

Tôi nói: “Không có thì thôi, các người muốn đi đâu?”

Người trung niên nói: “Bọn ta muốn đến Đôn Hoàng, từ đó quay lại Trường An.”

Tôi thoáng trầm ngâm: “Từ đây đến núi Minh Sa suối Nguyệt Nha mất bốn ngày đường, ta chỉ có thể dẫn các người đến đấy thôi.”

Đám người nghe thấy thế đều lộ vẻ lo lắng, chỉ có thiếu niên kia vẫn mỉm

cười như không hề để tâm. Người trung niên hỏi: “Có đường gần hơn không? Lạc đà của bọn ta đã bị giết hết lúc bọn sa tặc truy kích rồi, đa số

lương thực và nước cũng mất theo, nếu không đi nhanh hơn, ta sợ bọn ta

không đủ nước để cầm cự đến suối Nguyệt Nha đâu.”

Tôi đáp: “Ta

nói thế là tính theo tốc độ của mình, các ngươi có ngựa, chắc có thể đến sớm hơn một hai ngày.” Bọn họ nghe thấy thế, sắc mặt lập tức dịu đi

nhiều.

Bọn họ quyết định trước hết nghỉ ngơi ăn uống, khôi phục

thể lực vừa bị sa tặc truy đuổi suốt một ngày một đêm rồi sẽ lên đường.

Lúc họ hỏi ý kiến, tôi nói: “Ta suốt ngày lang thang trong sa mạc, cũng

chẳng có việc gì cả, tùy các người thu xếp.” Trong lòng tôi thầm kinh

ngạc, chỉ có mấy người thế này mà có thể chạy trốn dưới sự truy đuổi của sa tặc suốt một ngày một đêm, nếu không phải sa tặc chiếm ưu thế về địa bàn, hai bên cũng thật khó nói ai thắng ai thua.

Tôi bảo Lang

huynh về trước, nhưng đồng ý cho nó phái vài con sói kín đáo đi theo.

Lang huynh vẫn thắc mắc về mối quan hệ rắc rối giữa tôi với loài người,

nhưng chỉ liếm liếm tay tôi, rồi ung dung rời đi.

Đoàn buôn lấy

đồ ăn và nước ra ngồi xuống, tôi cách bọn họ một khoảng, bó gối ngồi

trên đụn cát. Người tuy nhiều, nhưng bầu không khí vẫn trầm mặc ngượng

ngập, tôi đoán bọn họ không phải đoàn buôn bình thường, nhưng chẳng liên quan gì tới mình, nên cũng lười chẳng muốn thăm dò xem bọn họ rốt cuộc

là hạng người gì. Mà bọn họ cũng hết sức kiêng dè tôi, không biết vì tôi đi chung với lũ sói, hay vì thân phận tôi đáng nghi, một nữ tử xuất

hiện ở Tây Vực, mặc bộ phục sức Lâu Lan quý giá, lại tự xưng là người

Hán, mà không nói ra mình đến từ đâu.

Người trung niên lúc trước

muốn tặng tôi khuyên tai trân châu cười cười, đi đến trước mặt, đưa tôi

một chiếc bánh. Ngửi thấy mùi thơm của thì là[3'>, tôi không kìm được

nuốt nước miếng, ngại ngần nhận lấy: “Cảm ơn đại thúc.”

[3'> Một loại hương liệu của vùng Trung Á, Đông Ấn, không giống thì là như ở Việt Nam.

Người trung niên cười nói: “Chúng ta mới phải nói cảm ơn, gọi ta là Trần thúc là được rồi.” Rồi chỉ vào từng người một giới thiệu với tôi: “Đây là

Vương bá, đây là Thổ Trụ Tử, đây là…” Trần thúc lần lượt giới thiệu mọi

người với tôi, cuối cùng mới nhìn về phía người thiếu niên trầm lặng

đang ngồi phía trước đám người, thoáng vẻ do dự. Tôi băn khoăn nhìn gã

thiếu niên, đột nhiên khóe miệng hắn lộ ra nét cười, nói: “Gọi ta là

Tiểu Hoắc.”

Tôi thấy bọn họ đều nheo mắt nhìn tôi, thì nghiêng

đầu nghĩ ngợi rồi nói: “Ta tên là Ngọc… tên là Kim Ngọc, mọi người có

thể gọi ta là A Ngọc.” Ngoại trừ vị Cửu gia tình cờ gặp gỡ bên suối

Nguyệt Nha, ba năm rồi tôi chưa giao tiếp với loài người. Trong khoảnh

khắc buột miệng nói tên, tôi chợt quyết định đặt cho mình một cái tên

mới, từ giờ trở đi không còn Ngọc Cẩn, chỉ có Cẩn Ngọc, Kim Ngọc[4'>.

[4'> Trong tiếng Trung, chữ Cẩn và Kim cùng đọc là jin.

Sau khi nghỉ ngơi, đoàn buôn chuẩn bị lên đường, bọn họ để hai người thân

hình tương đối nhỏ cùng cưỡi một con ngựa, chừa lại một con cho tôi. Tôi nói: “Ta không biết cưỡi ngựa.” Mười mấy người nghe vậy đều im lặng

nhìn tôi. Tiểu Hoắc nghĩ ngợi giây lát, đoạn hờ hững nói: “Cô nương và

ta cưỡi chung một con ngựa vậy!” Hắn vừa nói dứt lời, đám người bỗng

căng thẳng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi


Lamborghini Huracán LP 610-4 t